Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1021 - Chương 1020: Không Có Nhưng Nhị

Chương 1020: Không có nhưng nhị Chương 1020: Không có nhưng nhịChương 1020: Không có nhưng nhị

Cùng là Bàn Huyết cảnh đỉnh phong, vì sao nàng có thể mạnh như vậy.

Chiến lực mà Mã Linh Nhi và Kiếm Phi bày ra khiến Giang Vĩnh Niên trợn mắt há hốc mồm.

Ngay sau đó, chuyện càng làm cho Giang Vĩnh Niên giật mình đã xảy ra.

Bản Ngã phân thân trực tiếp đi ra từ trong cơ thể Mã Linh Nhi, sau đó thao túng Thiên Hồn giết về phía ba người áo đen.

Giang Vĩnh Niên: ?2?

Không phải chứ, ở dưới tình huống này ngươi còn có thể phân tâm điều khiển Thiên Hồn!

Làm như vậy, ngươi không sợ khí huyết chảy ngược bạo thể mà chết sao?

"Rốt cuộc cũng tìm được các ngươi rồi, các ngươi thật sự biết chạy nha!"

Giọng nói của Từ Diêu truyền vào trong tai Giang Vĩnh Niên, mấy người Quỷ Đạo Nhiên chạy đến ngay sau đó.

Không chút do dự, ba người trực tiếp gia nhập chiến trường, cuối cùng năm người hợp lực, cứng rắn mài chết ba vị cao thủ Địa Tiên cảnh. Khi kẻ địch cuối cùng bị giết chết, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Địa Tiên cảnh đúng là khó giết, vừa rồi suýt chút nữa đã bị đối phương làm trọng thương."

Từ Diêu hoạt động bả vai một chút, vết thương sâu thấy xương đang nhanh chóng khép lại.

Nói xong, Từ Diêu nhìn về phía Kiếm Phi nói: "Kiếm Phi, cảm ứng phi kiếm của ngươi cảng ngày càng kém”"

"Ta cũng cảm thấy như vậy." "Âm!" Chỉ thấy năm người Từ Diêu đồng thời ra tay đánh về phía một gốc đại thụ.

"Ha ha ha!"

"Vẫn bị các ngươi phát hiện ra, thật đáng tiếc."

Tiếng cười thanh thúy vang lên, tất cả công kích đều bị một cánh chim to lớn ngăn trở.

Ba thanh phi kiếm thế không thể đỡ, tức thì bị một bàn tay lớn nắm chặt.

"Ông!" Ánh sáng của Sí Thiên Sứ chiếu rọi trên người tất cả mọi người, Đạm Thai Minh Diệt mở hai tay mỉm cười nói: "Tự giới thiệu mình một chút, ta là Đạm Đài Minh Diệt, cũng là người sắp giết các ngươi" Nhìn người trước mắt, năm người không chút chân chờ, trực tiếp mang theo Giang Vĩnh Niên chạy.

Mạnh!

Quá mạnh mẽ!

Khí thế ở trên người Đạm Đài Minh Diệt này, thậm chí ở trên Diệp Phong cùng với Bách Lý Trường Không.

Hơn nữa mọi người còn mơ hồ từ trên người hắn cảm nhận được một tia khí tức Tiên Vương, điều này cũng nói rõ, hắn đã chạm đến cánh cửa Tiên Vương.

Nhìn bóng dáng bọn người Từ Diêu chạy trốn, Đạm Đài Minh Diệt mỉm cười, sau đó ném ba thanh bảo kiếm trong tay ra ngoài.

"Xoát!" Tốc độ nhanh vô cùng, thậm chí vượt qua tốc độ xuất kiếm của Kiếm Phi.

"Tránh ra!" Từ Diêu quát lớn một tiếng, vọt tới sau lưng mọi người.

"Kengl"

"Âm!" Ba thanh phi kiếm bị cản lại, Từ Diêu cũng bị lực trùng kích cực lớn đánh bay ra ngoài.

"Ngươi không sao chứ!"

Mã Linh Nhi tiến lên xem xét, Kiếm Phi cùng với nhóm người Quỷ Đạo Nhiên bày ra tư thái phòng ngự.

"Rầm!" Đẩy tảng đá trên người ra, Từ Diêu lớn tiếng nói: "Đi mau, ta tới đoạn hậu!" "Nhưng mà...

"Không có nhưng nhị gì hết!" Từ Diêu trực tiếp cắt ngang lời của Mã Linh Nhi, sau đó bay về phía không trung nói: "Hiện giờ thực lực của ta mạnh nhất, cho nên ta phụ trách ngăn cản hắn, các ngươi ở chỗ này ta không thi triển được."

"Nếu thật sự không muốn để ta chết, vậy mau mang viện binh tới cứu ta."

Nghe nói như thế, Mã Linh Nhi cắn răng một cái, nói: "ĐI

Theo một tiếng ra lệnh của Mã Linh Nhi, đám người Kiếm Phi nhanh chóng rút lui. Mặc dù trong lòng có muôn vàn không nỡ, nhưng mà kéo dài thời gian ở trên chiến trường, tương đương với hại người hại mình.

"Phù - " Chậm rãi thở ra một hơi, Hắc Huyền Kiếm đã biến thành màu đỏ thẫm.

Nhìn về phía Đạm Đài Minh Diệt trước mặt, Từ Diêu hơi ngấng đầu, khinh thường nói: "Ngươi chính là đệ nhất thiên kiêu của Thanh Long Tông, Đạm Đài Minh Diệt?"

"Là ta." Đạm Thai Minh Diệt gật đầu cười.

"Ta còn tưởng rằng là Thiên Hồn gì ghê gớm, hoá ra là người chim mọc cánh”

"Chờ chút nữa bản tiểu thư liền chặt cánh của ngươi xuống nướng ăn!"

Đối mặt với thái độ kiêu ngạo của Từ Diêu, Đạm Đài Minh Diệt vẫn giữ nụ cười như cũ. "Nghe nói ngươi dùng kiếm rất lợi hại, cho ngươi mười nhịp thở để thể hiện cho ta xem.

"Nếu như làm cho ta hài lòng, vậy ta có thể để cho ngươi chết nhẹ nhõm một chút." "Không thành vấn đề, ngươi hãy nhìn cho kỹ!" Từ Diêu cầm Hắc Huyền Kiếm trong tay xông tới, hỏa vực vô tận nhuộm đỏ cả bầu trời. ... "Âm""

Hai người Tô Hữu cùng với Diệp Phong bị đánh vào trong ngọn núi, người áo đen đứng ở trên không kéo mặt nạ rách nát xuống.

"Ta đã thả con tin xuống rồi, tại sao các ngươi vẫn không để ta đi"

"Đã biết thân phận thật của ta, vậy ta thật sự phải giết các ngươi rồi. Nghe nói như thế, Tô Hữu cùng với Diệp Phong bò ra từ trong đống loạn thạch.

Cảm nhận được khí tức Tiên Vương nhị phẩm kia, Tô Hữu cười khổ nói: "Diệp đạo hữu, hiện tại ta nói ta không được, có thể rút lui không?"

"Muộn rồi"

“[rưởng lão Vạn Thú Tông tập kích đệ tử, đây là trái với môn quy, thả chúng ta rời đi, hắn sẽ phải chết”
Bình Luận (0)
Comment