Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 123 - Chương 123 - Đổ Dầu Vào Lửa

Chương 123 - đổ dầu vào lửa
Chương 123 - đổ dầu vào lửa

"Hiểu được hàm nghĩa của đại hội Thiên Kiêu không?"

"Đại hội Thiên Kiêu chính là đại đạo chi tranh, sinh linh trong phạm vi ánh mắt đều là kẻ địch, không có bằng hữu."

"Ngươi chẳng những phải tranh giành với thiên kiêu cùng thời đại, ngươi còn phải tranh giành với thiên kiêu thời đại trước."

"Ví dụ như Hoàng đế Huyền Vũ Quốc, Tả Tinh Hà."

"Dù sao hắn cũng là tu sĩ, chỉ cần các ngươi đều không ngã xuống trên con đường này, các ngươi chung quy là sẽ gặp nhau."

"Đến lúc đó ngươi định làm sao?"

Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Tô Thiên cẩn thận suy tư.

Nhưng mà Tả Tĩnh ở bên cạnh lại gấp gáp, Tô Thiên là thiên tài của Huyền Vũ Quốc, nếu như bị Trần Trường Sinh xúi giục thì còn ra thể thống gì nữa.

"Ngươi nói bậy, phụ hoàng ta vô cùng coi trọng Tô đại ca, sao phụ hoàng ta lại động thủ với Tô đại ca?"

"Đây là sự thật!"

"Ngươi không đại biểu được cho Huyền Vũ Quốc, phụ hoàng của ngươi cũng không đại biểu được cho Huyền Vũ Quốc."

"Huyền Vũ Quốc có thể không có ngươi, cũng có thể không có phụ hoàng của ngươi, nhưng không thể không có người dẫn đường."

"Bởi vì không có người dẫn đường, Huyền Vũ Quốc chỉ có một con đường là diệt vong."

"Phụ hoàng ngươi và Tô Thiên đều muốn làm người dẫn đường, cũng đều muốn đối phương làm người dẫn đường, về phần hoa rơi nhà ai thì phải xem thiên ý."

Nói xong, Trần Trường Sinh tiếp tục vuốt chó.

Tô Thiên cũng yên lặng đi tới trước mặt Tả Tĩnh.

"Tam công chúa, mời!"

Mắt thấy sự tình đã thành kết cục đã định, Tả Tĩnh tức giận nói: "Người dẫn đường chó má gì chứ, ta muốn chứng minh ta mạnh hơn các ngươi."

Nói xong, Tả Tĩnh xoay người rời khỏi phòng, chuẩn bị đi ra bên ngoài phân cao thấp với Tô Thiên.

Vở kịch bắt đầu, Trần Trường Sinh lập tức hào hứng.

Chỉ thấy hắn móc ra một băng ghế nhỏ, nhanh chóng chạy đến cửa ngồi xuống, bên cạnh còn bày một ít trái cây điểm tâm.

Động tĩnh của hai người, tự nhiên cũng kinh động những người khác của đoàn thiên kiêu Đông Hoang.

"Tô huynh, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói nha."

"Đúng đấy, Tam công chúa thích giận dỗi, huynh ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Một số thiên kiêu đến từ Huyền Vũ Quốc bắt đầu khuyên bảo hai người, nhưng như vậy lại làm cho Trần Trường Sinh muốn xem kịch không vui.

"Tô Thiên, ngươi thất thần làm gì, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"

"Đoàn thiên kiêu của người ta nhiều nhất chỉ có một hai người, cũng chỉ có Đông Hoang mang theo hơn mười thùng cơm."

"Nhiều thùng cơm như vậy, ngươi không dọn dẹp một chút, người không biết còn tưởng rằng các ngươi đến ăn chực đấy!"

Mắt thấy Trần Trường Sinh ở một bên đổ dầu vào lửa, đoàn thiên kiêu Đông Hoang nổi giận, có ba bốn người muốn giáo huấn Trần Trường Sinh.

"Phanh! Phanh! Phanh!"

Không đợi bọn hắn tới gần Trần Trường Sinh, một bóng người trực tiếp đánh bay toàn bộ bọn hắn ra ngoài.

Tập trung nhìn vào, người này chính là Tô Thiên.

Nhìn những người quen bị đánh bay, Tô Thiên nói: "Huyền Vũ Quốc có một mình ta là đủ rồi, các ngươi trở về đi."

Nhìn thấy lựa chọn của Tô Thiên, Diệp Hận Sinh ở bên cạnh khẽ thở dài một tiếng, sau đó đi về phía đoàn thiên kiêu của Dạ Nguyệt Quốc.

Sau khi đi vào Côn Lôn Thánh Địa, Diệp Hận Sinh vẫn luôn lo lắng an toàn của đoàn thiên kiêu.

Không phải đồng bạn của mình không đủ ưu tú, mà là vì thế hệ trẻ tuổi ở nơi khác quá mạnh.

Đúng như Trần Trường Sinh nói, đại hội Thiên Kiêu này là đại đạo chi tranh, không có ai sẽ cố kỵ thân phận của ngươi.

Thực lực không đủ tham gia lung tung, làm không tốt sẽ có họa sát thân.

Lúc trước Diệp Hận Sinh cố kỵ tình đồng bào, không tiện nói rõ chuyện này.

Hiện nay sự tình đều đã rõ ràng, vậy mình cũng chỉ đành nhẫn tâm một chút.

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Tô Thiên và Diệp Hận Sinh cùng nhau động thủ, vừa mới bắt đầu những thiên kiêu khác còn hạ thủ lưu tình.

Nhưng khi song phương ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, mọi người cũng đều đánh ra chân hỏa.

Sự thật chứng minh, Diệp Hận Sinh và Tô Thiên đúng là thiên kiêu đỉnh cấp của hai nước.

Hai đấu mười bọn hắn chẳng những không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa còn đánh cho đối phương liên tục bại lui.

Quan sát chiến đấu nơi xa một chút, Trần Trường Sinh giơ Tiểu Hắc bị đánh thức đến trước mặt mình nói: "Tiểu Hắc, ngươi nói xem, ta đã lâu như vậy rồi không đi ra ngoài."

"Kết quả vừa mới đi ra, liền giày vò huyết mạch và đồ tử đồ tôn của cố nhân, làm như vậy có phải có chút không đạo đức hay không!"

"Ô~" Tiểu Hắc yếu ớt kêu một tiếng, tựa hồ đang oán giận Trần Trường Sinh quấy rầy giấc mộng đẹp của mình.

Thấy thế, Trần Trường Sinh liếc mắt nói: "Thân là một con chó, ngươi hẳn là rất có tinh lực, làm sao còn lười hơn rùa đen?"

Không để ý đến Trần Trường Sinh lải nhải, Tiểu Hắc ngáp một cái, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.

"Ài~" Bất đắc dĩ thở dài, Trần Trường Sinh ôm Tiểu Hắc đứng lên nói:

"Được rồi, ngươi thích ngủ thì ngủ đi."

Bình Luận (0)
Comment