Đối với lời mời của tráng hán, Tô Thiên chắp tay nói: "Huyền Vũ Quốc Nhất Tự Tịnh Vương, Tô Thiên."
"Vừa lúc ta cũng muốn luận bàn với ngươi một chút."
"Trên thảo nguyên, Ba Đồ Lỗ tượng trưng cho ý tứ dũng sĩ, ngươi đã dám gọi tên này, vậy thực lực của ngươi hẳn là sẽ không quá kém."
Mắt thấy chiến ý giữa hai người càng ngày càng đậm, Khương Bình vội vàng đi ra hoà giải nói: "Không ngờ Trần huynh chẳng những xuất thân giàu có, hơn nữa còn học rộng biết nhiều."
"Tô huynh và Ba Đồ Lỗ huynh đệ mới quen đã thân, quả thật là anh hùng trọng anh hùng!"
"Nếu Trần huynh đã uyên bác như vậy, không bằng Trần huynh xin đoán xem, thân phận mấy vị đạo hữu còn lại?"
Đối mặt với khảo nghiệm Khương Bình đưa ra, Trần Trường Sinh mỉm cười, cũng không quá mức để ý.
Thiên kiêu luôn luôn cao ngạo, nếu không đạt đến mức độ đủ cao, bọn hắn bình thường sẽ không để ý tới người khác.
Trong lòng âm thầm cười nhạo mưu kế nhỏ của Khương Bình, Trần Trường Sinh nhìn về phía vị nam tử khí chất hoa quý cuối cùng.
"Huynh đài giơ tay nhấc chân, trong đó có một cỗ quý khí khó hiểu."
"Nhìn chung toàn bộ Trung Đình, chỉ có Thánh Tử Dao Quang Thánh Địa mới có phần khí độ này."
"Diêu Quang Thánh Địa tám mươi năm trước sinh ra một đứa bé, khi đứa bé chào đời, cả bầu trời đỏ rực quý khí không thể tả."
"Ba tuổi đọc một lượt công pháp điển tịch của Dao Quang Thánh Địa, năm tuổi đã đánh bại rất nhiều đệ tử."
"Lúc tám tuổi, trong thế hệ trẻ tuổi của toàn bộ Dao Quang Thánh Địa lại không có địch thủ."
"Đến lúc mười tuổi, đã không có thế hệ trẻ tuổi đáng để hắn ra tay."
"Ta nói đúng không, Dao Quang Thánh Tử được vinh danh là Trích Tiên."
Nghe vậy, Dao Quang Thánh Tử cười nói: "Trần huynh nói đùa, danh xưng ‘trích tiên’ chỉ là hư danh thôi."
"Nếu Trần huynh không chê, gọi ta Phù Diêu là được."
"Phù Diêu?"
"Đại Bằng một ngày cưỡi gió bay lên, thẳng đến chín vạn dặm."
"Thật sự là một cái tên rất hay!"
Tán thưởng vị Dao Quang Thánh Tử thần bí này một chút, Trần Trường Sinh nhìn về phía hai vị nữ tử.
Đối mặt với hai vị nữ tử trước mắt này, Trần Trường Sinh lại nhíu mày.
"Tử Ngưng tiên tử hôm qua tại hạ đã biết, nhưng lai lịch của vị tiên tử này ta lại không rõ lắm. Không biết tiên tử có thể nhắc nhở một chút không?"
"Ta không có lai lịch lớn như bọn hắn, ta xuất thân từ môn phái nhỏ, ngươi sẽ không biết."
"Tiên tử nói lời này không đúng, tình huống của Trung Đình tại hạ vẫn có vài phần hiểu rõ. Ngươi không nói làm sao có thể xác định ta không biết chứ?"
Đối với câu hỏi của Trần Trường Sinh, vị tiên tử với khuôn mặt "tròn như cái bánh" và đầy "tàn nhang" lên tiếng đáp: "Thiên Sơn Kiếm Phái - Ma Cô."
Nghe được cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều suy tư.
"Thiên Sơn Kiếm Phái, cách Côn Lôn Thánh Địa ba ngàn tám trăm dặm."
"Số lượng môn phái không nhiều, hơn nữa mỗi một đời truyền nhân chỉ có một."
Trần Trường Sinh chuẩn xác nói ra lai lịch của Thiên Sơn Kiếm Phái, sở dĩ hắn biết lai lịch của Thiên Sơn Kiếm Phái. Hoàn toàn là bởi vì sáu bảy trăm năm trước, Trần Trường Sinh đã làm sinh ý với Thiên Sơn Kiếm Phái.
Nhưng điều thú vị là, lúc đó Thiên Sơn Kiếm Phái đã suy tàn.
Bây giờ đã qua lâu như vậy, Thiên Sơn Kiếm Phái không có đạo lý còn kéo dài!
Đang lúc Trần Trường Sinh suy tư vấn đề trong đó, Mai Vĩnh Tư Dạ ở bên cạnh cũng mở miệng: "Căn cứ theo Lang Gia Các ghi chép, Thiên Sơn Kiếm Phái từ ba trăm năm trước đã biến mất."
"Không ngờ tới hôm nay còn có thể gặp được truyền nhân của Thiên Sơn Kiếm Phái, xem ra tình báo Lang Gia Các chúng ta lại phải sửa sang lại một chút."
Đối với chuyện Trần Trường Sinh cùng với Mai Vĩnh Tư chuẩn xác nói ra lai lịch của mình, trên mặt Ma Cô không có chút biểu tình nào, chỉ là nhàn nhạt nói: "Lần này tham gia đại hội Thiên Kiêu, ta chỉ muốn chấn chỉnh sơn môn, cũng không muốn tranh cường háo thắng với bất kỳ kẻ nào."
"Không phải ngươi muốn đổ thạch sao?"
"Nếu còn không bắt đầu, ta phải đi."
"Ài!" Nghe nói như thế, Khương Bình vỗ trán nói: "Xem đầu óc ta này, thiếu chút nữa quên mất chính sự của Trần huynh."
"Hôm nay là ngày Trần huynh đại triển quyền cước, nếu trì hoãn đại sự của Trần huynh, vậy ta thật sự là có lỗi."
Nói xong, Khương Bình liền mang theo Trần Trường Sinh đi tới trước mặt mấy tảng đá.
Mà bên cạnh vật liệu đá, đã sớm có rất nhiều đại nhân vật chờ đợi ở đây.
Rất hiển nhiên, trước khi Trần Trường Sinh đến, đã có rất nhiều người đã thi triển thủ đoạn dò xét.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh đến, trong mắt đông đảo đại năng đều lóe lên một tia quang mang.
Vật liệu đá trong cấm địa không người nào có thể dò xét tình huống bên trong, người trẻ tuổi này lần đầu tiên mở đá liền mở ra đồ vật, năng lực này xác thực không phải bình thường.