Nói xong, hán tử nông gia đưa đầu tới.
"Xoạt!"
Trần Trường Sinh đưa tay phải nắm lấy tai hán tử nông gia, kéo sát cái đầu “hàm hậu” đó về phía mình.
Đồng thời, ngữ khí của Trần Trường Sinh cũng trở nên có chút lạnh lùng.
"A Lực, lúc trước ta đã nói với ngươi, ngươi không phải là đồ đệ của ta. Chỉ mới mấy trăm năm, ngươi đã coi lời ta nói như gió thoảng bên tai sao?"
Nghe được giọng điệu quen thuộc này, hán tử nông gia sửng sốt một chút.
Ngẩng đầu quan sát một lần nữa, ánh mắt quen thuộc kia lại xuất hiện.
Dung mạo của một người có thể thay đổi, nhưng ánh mắt lại không thể làm giả được.
Bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, trên đời có thể có người giống nhau, nhưng lại không có tâm hồn giống nhau như đúc.
"Tiên... Tiên sinh, thật sự là ngài sao?"
"Ngươi nghĩ sao?" Nói xong, Trần Trường Sinh buông lỏng lỗ tai A Lực ra.
Đối mặt với ánh mắt của Trần Trường Sinh, A Lực lúc này tựa như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, toàn thân đều lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Đồng thời, Công Tôn Hoài Ngọc ở bên cạnh càng kinh hãi đến cằm không khép lại được.
Mình đã từng nghe sư phụ nói qua, một thân bản lĩnh của sư phụ đều là do một vị "tiên sinh" thần bí dạy.
Nhưng mà vị tiên sinh này, chưa bao giờ thừa nhận có đồ đệ là sư phụ.
Tình huống vừa rồi mặc dù không nói rõ, nhưng đến đứa ngốc cũng nhìn ra được, Trần Trường Sinh trước mắt này, chính là vị "tiên sinh" thần bí lúc trước.
Nhìn biểu tình của A Lực, Trần Trường Sinh phất phất tay với Công Tôn Hoài Ngọc: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có mấy lời muốn nói với sư phụ ngươi."
Nghe vậy, Công Tôn Hoài Ngọc nhìn A Lực hỏi ý kiến.
"Lời của tiên sinh chính là lời của ta, đi ra ngoài đi."
Tuy trong lòng có ngàn vạn nghi hoặc, nhưng Công Tôn Hoài Ngọc vẫn lựa chọn nghe theo sư phụ phân phó.
"Bịch!" Công Tôn Hoài Ngọc đi rồi, A Lực trực tiếp quỳ gối trước mặt Trần Trường Sinh.
"A Lực không giữ được lời hứa, tự tiện truyền thụ công pháp của tiên sinh, kính xin tiên sinh trách phạt."
Nhìn A Lực quỳ trên mặt đất, Trần Trường Sinh than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Chuyện công pháp ta không trách ngươi, ta nghĩ không thông chính là, ngươi vì sao không nhớ kỹ lời dặn dò của ta."
"Ta đã từng nói với ngươi, nếu muốn mở một con đường máu trong giới tu hành, vậy thì không thể lưu lại nhược điểm cho mình."
"Nhưng ngươi nhìn xem ngươi bây giờ, chẳng những thu đồ đệ, còn chế tạo ra một thế ngoại đào nguyên."
"Ngươi thật sự cho rằng thiên hạ không ai có thể nhìn thấu tiểu thủ đoạn của ngươi sao?"
"Những thánh địa và thế gia kia đứng sừng sững trên mảnh đất này không biết bao nhiêu năm, nội tình của bọn hắn là ngươi không có cách nào tưởng tượng."
"Nếu có một ngày bọn hắn tìm được nơi này, ngươi nên ứng đối như thế nào?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Trường Sinh, A Lực chỉ yên lặng cúi đầu.
Bởi vì hắn biết, chế tạo ra thế ngoại đào nguyên này, đích thật là lựa chọn sai lầm.
"Năm đó Lôi Thú tộc cường đại biết bao, nhưng vẫn như cũ bị kẻ nhỏ yếu như ta tự tay chôn vùi."
"Hôm nay Thất Thập Nhị Lộ Lang Yên vẫn còn kém Lôi Thú nhất tộc, thế lực thánh địa càng cường đại hơn ta lúc trước không biết bao nhiêu."
"Ta rất tò mò, ngươi làm sao dám làm như vậy!"
Nghe đến đây, môi A Lực khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đều là con mồ côi của huynh đệ chinh chiến với ta. Có một khoảng thời gian thân phận của bọn họ bại lộ, nếu ta không ra tay, bọn họ chỉ có một con đường chết."
"Ta đã từng nói với ngươi, bước vào con đường tu hành, nhất định phải buông bỏ chữ ‘tình’! Không buông bỏ được chữ "tình" này, ngươi lúc trước cần gì phải bước vào..."
"Tiên sinh, ngươi đã làm được chưa?" A Lực ngẩng đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh.
Đối mặt với ánh mắt trong veo của A Lực, Trần Trường Sinh nghẹn lời.
Căn cứ theo quy định của hệ thống, thời gian thức tỉnh của mình chỉ cần vượt qua một phần mười tổng thọ mệnh, là có thể tiến hành ngủ say lần sau.
Cho nên biện pháp trở nên mạnh mẽ nhất, hoàn mỹ nhất, chính là không ngừng ngủ say.
Nhưng ngàn năm qua, mỗi lần Trần Trường Sinh đều sẽ sống đến giới hạn của thời gian tỉnh lại, sau đó mới tiến vào lần ngủ say tiếp theo.
Kể từ đó, tốc độ Trần Trường Sinh mạnh lên sẽ chậm đi rất nhiều.
Sở dĩ lựa chọn phương pháp chậm một chút như vậy, cũng là bởi vì Trần Trường Sinh không buông bỏ được chữ "tình" trong lòng.
Trần Trường Sinh không muốn biến thành một cỗ máy lạnh như băng, càng không muốn để cho cố nhân chết đi trong sự chờ đợi vô tận.
Thật lâu sau, Trần Trường Sinh một lần nữa mở miệng nói: "Tu hành mang theo chữ "tình", con đường này rất thống khổ, cũng rất dài."
"Chính vì ta biết nỗi đau trong đó nên ta mới muốn ngươi tránh, nhưng ngươi cuối cùng vẫn đi theo con đường cũ của ta."