Bạo 20 chương, cảm ơn đạo hữu Hyna12 đã đẩy 100 Kim Phiếu, từ chương 154 đến 174!
...
Một bộ áo trắng, ánh sáng bao phủ, lúc này hắn tựa như trích tiên từ trên trời hạ phàm.
Vô số thiên kiêu đều lấy một loại phương thức hoa lệ ra sân, nhưng duy chỉ có hai người dùng phương pháp mộc mạc nhất tham gia đại hội Thiên Kiêu.
...
"Công tử, chúng ta cứ thế mà vào sao?"
Nhìn đám thiên kiêu lấp lánh trên trời, Công Tôn Hoài Ngọc sắp chảy nước miếng.
Thiên kiêu có thể tới tham gia đại hội Thiên Kiêu, phần lớn đều được hậu thuẫn bởi thế lực lớn.
Cho nên thiên kiêu xuất hiện cũng đại biểu cho thể diện của thế lực khắp nơi.
Công Tôn Hoài Ngọc còn mang theo vài phần tính trẻ con, tự nhiên hâm mộ loại cảnh tượng náo động này.
Đối với lời nói của Công Tôn Hoài Ngọc, Trần Trường Sinh liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Vậy ngươi muốn đi vào như thế nào? Bọn người Tô Thiên đều đại biểu cho quốc gia của mình, ta cô đơn một mình, tự nhiên sẽ không có phô trương gì."
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Công Tôn Hoài Ngọc bĩu môi nhỏ giọng nói: "Công tử, ai nói ngươi không có thế lực hậu thuẫn. Quan hệ của sư phụ ta và ngươi, đều không cần nói rồi."
"Lời này nói không sai, vậy ngươi có thể gọi Thất Thập Nhị Lộ Lang Yên đến, sau đó đưa chúng ta đi vào!"
"Cứ như vậy, ta dám cam đoan phô trương lớn hơn bất kỳ ai."
Đối với đề nghị này của Trần Trường Sinh, Công Tôn Hoài Ngọc liếc mắt nhìn hắn.
Thất Thập Nhị Lộ Lang Yên và Côn Lôn Thánh Địa là tử địch, đệ tử đích truyền như nàng có thể đi vào đã không tệ rồi.
Nếu như Thất Thập Nhị Lộ Lang Yên dốc toàn bộ lực lượng, dùng động tĩnh lớn để đưa mình tham gia đại hội Thiên Kiêu, đoán chừng Côn Lôn Thánh Địa sẽ lập tức liều mạng với Thất Thập Nhị Lộ Lang Yên.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Hoài Ngọc nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nói: "Hay là thôi đi, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần phiền toái sư phụ bọn họ. Dù sao thân phận này của ta cũng không quá thích hợp."
"Nếu biết thân phận không thích hợp, vậy thì thành thành thật thật giảm bớt cảm giác tồn tại cho ta."
"Chờ đại hội Thiên Kiêu bắt đầu, có đối thủ chờ ngươi đi khiêu chiến."
"Chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi đừng bị người ta làm cho khóc nhè."
Nghe nói như thế, Công Tôn Hoài Ngọc lập tức không vui: "Công tử, ta xác thực không dám tự xưng thiên kiêu đệ nhất, nhưng cũng không đến mức bị làm cho khóc nhè chứ. Ta đã trải qua không ít trận chiến sinh tử, không yếu ớt như ngươi nghĩ."
"Ta không nói ngươi đi đánh nhau, đại hội Thiên Kiêu là nơi ‘cãi nhau’, ngươi có giỏi 'cãi nhau' không?"
"Cãi nhau?" Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, trên mặt Công Tôn Hoài Ngọc tràn ngập dấu chấm hỏi.
"Không sai, chính là 'cãi nhau'.
"Thiên kiêu Bắc Mạc đã tới, hơn nữa còn rất rầm rộ."
"Thiên kiêu Bắc Mạc đã tới rồi sao?"
"Ta sao không nghe nói, hơn nữa ta cũng không thấy người Bắc Mạc nào!"
Công Tôn Hoài Ngọc nhìn xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được bóng dáng thiên kiêu Bắc Mạc.
"Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua, bởi vì tâm tư của ngươi căn bản không ở trên đó."
"Thiên kiêu Bắc Mạc đã đến từ một tháng trước, nhưng hắn lựa chọn từ từ đi đến Côn Lôn Thánh Địa."
"Trong thời gian một tháng này, hắn liên tiếp khiêu chiến ba đại thánh địa Tử Phủ, Dao Quang, Côn Lôn."
"Ba đại thánh địa này bị hắn đánh đổ mười chín cứ điểm."
"Mỗi thánh địa đều có Thánh Tử, đồng thời còn có mấy vị Chuẩn Thánh Tử, biết vì sao đại hội Thiên Kiêu không có bóng dáng bọn họ không?"
"Bởi vì tất cả bọn họ đều bị phái đi chặn đánh thiên kiêu Bắc Mạc kia."
Nghe đến đây, Công Tôn Hoài Ngọc không khỏi hít một hơi lạnh.
Người có thể trở thành Chuẩn Thánh Tử, thực lực tuyệt đối mạnh hơn đại đa số thiên kiêu.
Nhưng nhiều người như vậy, lại không ngăn được thiên kiêu Bắc Mạc, thực lực của hắn mạnh đến mức nào?
"Công tử, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?"
"Cụ thể lợi hại bao nhiêu ta không rõ ràng, dù sao ba đại thánh địa cũng sẽ không tuyên dương chuyện mình mất mặt khắp nơi."
"Nhưng phương thức hắn liên tiếp đánh bại mười chín cứ điểm thì ta biết."
"Phương thức gì?"
"Luận đạo!"
"Nghe nói người tới lần này là phật tử ngàn năm khó xuất hiện ở Phật quốc Bắc Mạc."
"Phật pháp tinh thâm, có thể nói khoáng thế tuyệt luân."
"Ngươi đã có lòng tin như vậy, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể ở thời điểm luận đạo, á khẩu không trả lời được."
Nói xong, Trần Trường Sinh cười tủm tỉm nhìn về phía Công Tôn Hoài Ngọc.
Trước sự ‘tâng bốc’ của Trần Trường Sinh, Công Tôn Hoài Ngọc chột dạ nói: "Công tử, đánh nhau ta còn có thể được, nhưng loại chuyện luận đạo này ta liền không am hiểu."
"Phật pháp này, ta nhiều lắm chỉ biết niệm một câu ‘A di đà phật’, còn lại thì hoàn toàn không hiểu!"
"Không biết phật pháp vậy thì luận đạo pháp!"
"Bất kể là gì, người ta nói chuyện, ngươi phải tiếp được chứ."
"Nếu một câu cũng không tiếp nổi, vậy cũng quá mất mặt."