Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 192 - Chương 192 - Không Nhưng Nhị Gì Cả

Chương 192 - Không nhưng nhị gì cả
Chương 192 - Không nhưng nhị gì cả

Đối mặt với hành vi " nhát gan" và "da mặt dày" của Trần Trường Sinh, Tử Ngưng nhịn không được nói: "Nếu sợ nguy hiểm như vậy, vậy vì sao còn tới tham gia đại hội Thiên Kiêu, trực tiếp trốn ở trong nhà không tốt sao?"

Tử Ngưng mở miệng trào phúng, Nạp Lan Tĩnh vừa định quát lớn, nhưng lại bị Trần Trường Sinh giơ tay ngăn lại: "Nghe ý tứ của Tử Ngưng cô nương, tựa hồ là muốn ở trên đại hội Thiên Kiêu ngày mai, bảo hộ tại hạ?"

"Sư phụ ta có lệnh, để cho ta bảo vệ an toàn cho ngươi."

"Tuy ta chán ghét ngươi, nhưng ta vẫn sẽ tận chức bảo hộ ngươi."

"Ta không dám cam đoan thay ngươi đánh bại tất cả cường địch, nhưng ta có thể cam đoan ta nhất định sẽ không chạy trước ngươi."

"Thật không tệ!" Nghe Tử Ngưng nói xong, Trần Trường Sinh trực tiếp vỗ tay khen ngợi: "Tử Ngưng cô nương quả nhiên can đảm hơn người, nếu Tử Ngưng cô nương đã tỏ thái độ, tại hạ cũng không keo kiệt."

"Chỉ cần ngày mai Tử Ngưng cô nương không chạy trốn, sau khi đại hội Thiên Kiêu kết thúc, ta sẽ tự mình truyền thụ cho Tử Ngưng cô nương phương pháp tu hành."

"Phương pháp tu hành này chính là pháp môn tu hành mà Công Tôn Hoài Ngọc tu luyện."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tử Ngưng trong nháy mắt liền sáng lên.

Mình thua Công Tôn Hoài Ngọc không giả, nhưng mình không thua nỗ lực và thiên phú, mình thua ở phương pháp tu hành.

Nếu Trần Trường Sinh thật sự có thể dạy cho mình bộ phương pháp tu hành huyền diệu này, mình vẫn có cơ hội tiếp tục tranh đấu với đông đảo thiên kiêu.

"Chuyện này là thật?"

"Thật trăm phần trăm, nếu có nửa điểm đổi ý, Trần Trường Sinh ta chết không yên lành. Nhưng mà trên đại hội Thiên Kiêu ngày mai, ngươi cũng không thể chạy trốn."

"Không thành vấn đề." Tử Ngưng vô cùng tự tin nói: "Tuy rằng ta không phải là đối thủ của Phương Thiên Thành, nhưng quần nhau một chút với gã vẫn không có vấn đề gì."

"Nếu như ngày mai ta chủ động chạy trốn, ta cũng không còn mặt mũi gặp ngươi nữa."

Nhìn ánh mắt tràn đầy nhiệt tình của Tử Ngưng, Trần Trường Sinh mỉm cười trong lòng.

Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, hứa hẹn mà Dao Quang Thánh Tử cũng không dám nhận, ngươi lại dám nhúng tay, xem ngày mai ngươi khóc như thế nào.

Lại đàm luận một ít chi tiết cùng với mọi người, Trần Trường Sinh để cho tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi.

Lúc này, Công Tôn Hoài Ngọc sắc mặt tái nhợt đi ra từ trong phòng.

Thấy thế, Trần Trường Sinh nhìn nàng một cái, nói: "Theo ta đi lên mái nhà ngồi một chút."

...

Trên mái nhà.

Trần Trường Sinh nhìn trời xanh mây trắng phía xa, trên mặt lộ vẻ thả lỏng.

Nhưng trên mặt Công Tôn Hoài Ngọc lại tràn ngập áy náy.

"Công tử, ngươi mắng ta đi."

"Ngươi phạt ta thế nào cũng được, nhưng đừng bỏ mặc ta!"

Nói xong, trong giọng nói của Công Tôn Hoài Ngọc mang theo một tia nghẹn ngào.

Loại cảm giác bị thân nhân từ bỏ này, so với thiên đao vạn quả còn thống khổ hơn.

Thấy thế, Trần Trường Sinh cười nói: "Tại sao ta phải mắng ngươi?"

"Bởi vì ta tự tiện rời khỏi trụ sở, công tử cũng bởi vậy mà kết thù với Phương Thiên Thành. Nếu như không phải do ta, kế hoạch của công tử sẽ không bị quấy rầy, hiện tại cũng sẽ không lâm vào thế bị động."

"Kết thù thì kết thù, không có gì lớn. Dù sao chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp phải cục diện như vậy."

Trần Trường Sinh nói càng nhẹ nhàng, Công Tôn Hoài Ngọc lại càng tự trách.

Bởi vì từ khi đi theo Trần Trường Sinh, nàng vẫn luôn phạm sai lầm.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả." Công Tôn Hoài Ngọc còn muốn nói chuyện, nhưng lại bị Trần Trường Sinh trực tiếp cắt ngang: "Nha đầu, ngươi đi không phải con đường tán tu, cho nên ngày sau bên cạnh ngươi cũng sẽ có rất nhiều người đi theo."

"Nhưng có một đạo lý ngươi phải hiểu, trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thể không có phạm sai lầm."

"Nếu như người bên cạnh phạm sai lầm, ngươi chỉ biết một mực oán trách cùng với răn dạy, như vậy ngươi sẽ không có cách nào đi xa hơn."

"Sai lầm đã xảy ra, cho dù ta mắng ngươi, răn dạy ngươi, thậm chí giết ngươi cũng không thể thay đổi cục diện bây giờ."

"Ngươi quả thật đã phạm sai lầm, nhưng ta còn có thể bù đắp sai lầm này, thậm chí giải quyết nó."

"Ta có thể giúp ngươi một lần hai lần ba lần, nhưng lần thứ tư thứ năm thì sao?"

"Nếu như ngươi vĩnh viễn không học được cách suy nghĩ thấu đáo, đến lúc đó ai lại tới giúp ngươi."

Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Công Tôn Hoài Ngọc đã gần như cắn nát môi.

Tuy Công Tôn Hoài Ngọc làm việc tương đối lỗ mãng, hơn nữa còn có chút tính trẻ con, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không nghĩ tới sẽ thêm phiền phức cho mọi người.

Cho nên lời nói của Trần Trường Sinh bây giờ, dù không phải trách phạt, nhưng lại còn đau hơn cả cắt một miếng thịt trên người nàng.

Bởi vì nàng đã làm cho người quan tâm nàng cảm thấy thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment