Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 229 - Chương 229 - Chiến Quả

Chương 229 - chiến quả
Chương 229 - chiến quả

Bạo 40 chương, cảm ơn đạo hữu Hyna12 đã đẩy 200 Kim Phiếu, từ chương 202 đến 242!

...

"Hừ!"

"Khẩu khí của tiểu nương nương còn rất lớn, đã như vậy, vậy để ta xem bản lĩnh của Tử Phủ Thánh Chủ ngươi."

Dứt lời, Vu Lực lập tức vung quyền đánh về phía Nạp Lan Tĩnh.

Nhưng khi ra quyền, Vu Lực thu ba phần lực đạo.

Mình bây giờ đã bước vào cảnh giới thứ sáu, nếu không cẩn thận làm nàng bị thương, ở chỗ tiên sinh nhắm chừng không dễ bàn giao.

Cơn gió buổi sáng mang theo mùi tanh ngọt lướt qua, Trần Trường Sinh đứng dậy vận động.

Chiến hỏa nơi xa đã sớm đình chỉ, nhưng mùi máu tươi tràn ngập trong không khí lại thật lâu không có cách nào tán đi.

Lúc này, đám người Tô Thiên cả người dính đầy máu tươi đi tới.

1080 đệ tử Tử Phủ lúc này chỉ còn lại 600 người, 480 người còn lại vĩnh viễn ngủ say trên mảnh đất này.

"Tiên sinh, nhiệm vụ đã hoàn thành."

"Rất tốt, giết bao nhiêu người?"

"Tu sĩ cao tầng 18 người, tu sĩ trung tầng 1320 người, tu sĩ tầng dưới chót không đếm xuể."

"Không tệ, có thể đánh ra dạng chiến quả này, danh xưng thiên kiêu hoàn toàn xứng đáng."

"Đi thu thập thi thể, thuận tiện kiểm kê chiến lợi phẩm lần này, mặt khác người dẫn đội lần này ở lại."

Nghe được mệnh lệnh của Trần Trường Sinh, đệ tử ngoại môn Tử Phủ nhao nhao rời đi, chỉ còn lại có mấy người dẫn đầu Diệp Hận Sinh.

Nhìn lướt qua mấy người trầm mặc không nói một chút, Trần Trường Sinh cười nói: "Tự tay giết người cảm giác thế nào?"

"Trong mấy người các ngươi, ngoại trừ Tô Thiên ra, hẳn là không có người nào trải qua loại chém giết quy mô lớn này."

Nghe vậy, Diệp Hận Sinh nâng khuôn mặt dính đầy vết máu lên nói: "Tiên sinh, chém giết như vậy còn có thể có không?"

"Đương nhiên sẽ có, hơn nữa còn lớn hơn, thường xuyên hơn."

"Cho nên các ngươi phải quen với cảm giác hai tay dính đầy máu tươi này, cũng càng phải hiểu một khi khai chiến có ý nghĩa gì."

"Đây là con đường các ngươi tự lựa chọn, kết quả trong đó các ngươi cũng phải tự mình tiếp nhận."

"Tương lai các ngươi sẽ thống lĩnh rất nhiều người, mỗi khi các ngươi muốn đưa ra quyết định, hy vọng các ngươi hãy ngẫm lại cảm giác hôm nay."

"Đi làm chuyện của mình đi, làm xong chúng ta về nhà."

Nói xong, Trần Trường Sinh phất phất tay ý bảo mấy người rời đi.

Thấy thế, đám người Tô Thiên rời đi, nhưng Công Tôn Hoài Ngọc và Tử Ngưng vẫn đứng tại chỗ.

Tử Ngưng mím môi, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, chúng ta có thể ngồi với ngài một lát không?"

"Đương nhiên có thể!"

Nói xong, Trần Trường Sinh tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Công Tôn Hoài Ngọc và Tử Ngưng một trái một phải.

Nhìn thi thể phía xa, Công Tôn Hoài Ngọc dùng hai tay ôm đầu gối, tâm tình sa sút nói: "Kim Quang Động là ta dẫn người đánh vào trước nhất, một vị trưởng lão của bọn họ bị ta vung một roi đánh thành hai nửa."

"Sau khi giết trưởng lão kia, một thiếu niên như nổi điên lao về phía ta."

"Thiếu niên kia chỉ có mười sáu tuổi, tu vi của hắn đối với ta mà nói quả thực là bé nhỏ không đáng kể, cho nên ta cũng không muốn giết hắn."

"Nhưng hắn cứ liên tục tấn công ta."

"Lúc ấy đội ngũ ta dẫn dắt thân hãm trùng vây, nếu như ta không ra tay cứu viện, thủ hạ của ta sẽ chết rất nhiều."

"Vì cứu đội viên của ta, ta đã đánh gãy hai chân của thiếu niên kia."

"Sau đó, Tô Thiên dẫn người đến trợ giúp, chúng ta rốt cuộc cũng có thời gian thở dốc."

"Ta đi tìm thiếu niên kia, ta muốn tha cho hắn một mạng, nhưng đối mặt với ánh mắt của hắn ta sợ."

"Bởi vì ta không biết nên đáp lại ánh mắt kia như thế nào, ta và Kim Quang Động không oán không cừu, nhưng ta lại khiến hắn cửa nát nhà tan."

Nói xong, Công Tôn Hoài Ngọc ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh: "Tiên sinh, ngươi có biết sau đó ta làm như thế nào không?"

"Làm như thế nào?"

"Ta tự tay vặn gãy cổ hắn, đồng thời hạ lệnh diệt hết tất cả mọi người còn lại trong Kim Quang Động." Nói xong, Công Tôn Hoài Ngọc tiếp tục cúi đầu trầm mặc.

Thấy thế, Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Tử Ngưng cười nói: "Ngươi thì sao? Ngươi đã làm những gì?"

"Sau khi ta đánh vào Cuồng Long Bảo, ngay trước mặt Vạn Thông đánh phụ thân hắn ba chưởng trọng thương."

"Lúc đó gã không ngừng dập đầu với ta, để cho ta thả phụ thân gã cùng với Cuồng Long Bảo, gã nguyện ý lấy cái chết chuộc tội."

"Sau đó thì sao?"

"Ta đồng ý, chờ bọn họ giải trừ trận pháp xong, ta giết những người không cầu xin tha thứ kia."

"Về phần những người cầu xin tha thứ kia, ta để những người khác giết, trước khi chết ánh mắt bọn họ tràn ngập oán hận cùng với khó hiểu."

"Chậc chậc!"

"Hai nha đầu các ngươi, bình thường nhìn có chút hiền lành, không nghĩ tới làm việc lại tâm ngoan thủ lạt như vậy."

"Nếu ai cưới các ngươi, vậy coi như khổ rồi!"

Đối mặt với lời trêu chọc của Trần Trường Sinh, Tử Ngưng bình tĩnh nhìn Trần Trường Sinh: "Tiên sinh, ngài đã từng giết nhiều người như vậy chưa?"

Bình Luận (0)
Comment