Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277 - Vậy Mới Đúng Chứ

Chương 277 - Vậy mới đúng chứ
Chương 277 - Vậy mới đúng chứ

"Bây giờ ngươi nên trực tiếp cầm kiếm giết tới, sau đó nói một câu: "Hôm nay ta muốn dẫn nàng đi".

"Nếu như ngươi thật sự làm như vậy, tiểu gia đoán chừng sẽ đánh giá cao ngươi hơn."

"Nhưng ngươi làm như vậy, là định để cho ta đồng tình với tên ngu ngốc ngươi sao?"

Nghe được Triệu Khắc trào phúng, Trần Thập Tam thu bốn lượng bảy tiền trong tay vào.

"Hồng Mai đã nói, thế giới này có thể giảng đạo lý, chỉ có ở thời điểm đạo lý giảng không thông mới có thể động võ."

"Bốn lượng bảy tiền này là tất cả của ta, ngươi không đồng ý cũng là chuyện hợp lý."

"Cho nên hiện tại ta muốn dùng kiếm trong tay ta, mang Hồng Mai đi."

Nói xong, Trần Thập Tam chậm rãi giơ lên tàn kiếm trong tay, chỉ về hướng Triệu Khắc trên lưng ngựa.

Thấy thế, Triệu Khắc khinh miệt cười, nói: "Vậy mới đúng chứ."

"Nếu giết một người đầu óc có bệnh, sau khi truyền ra ngoài người ta sẽ cười ta."

Nói xong, Triệu Khắc vung ngón tay lên, hơn mười hộ vệ vây quanh Trần Thập Tam.

"Động tác nhanh nhẹn lên một chút, không thể làm lỡ giờ lành của bổn thiếu gia."

"Đánh chết rồi thì băm cho chó ăn, miễn cho ta nhìn thấy mà phiền lòng."

Nhận được mệnh lệnh của Triệu Khắc, hộ vệ Triệu gia lập tức dùng vũ khí trong tay công kích Trần Thập Tam.

Mặc dù Trần Thập Tam có "tàn kiếm" Trần Trường Sinh cho, nhưng mà thần binh lợi khí tốt đến mấy, nếu không chạm được vào kẻ địch thì cũng chỉ là sắc vụn.

Trần Thập Tam chỉ luyện qua kiếm thuật cơ sở, hơn nữa còn là dựa vào lý giải của mình để luyện.

Đường lối thô ráp như vậy, sao có thể là đối thủ của hộ vệ Triệu gia.

Vừa mới bắt đầu Trần Thập Tam còn có thể dựa vào "Tàn kiếm" trong tay chiếm cứ ưu thế.

Nhưng sau khi hộ vệ thăm dò rõ ràng lối đánh của hắn, trên người Trần Thập Tam lập tức có thêm vài vết thương sâu đến tận xương.

...

Trên không trung.

Trần Trường Sinh đã ăn xong đầu heo quay, lại bắt đầu gặm gà quay.

Nhìn Trần Thập Tam cả người đầy máu phía dưới, Trần Trường Sinh chép miệng nói: "Hệ thống, ta làm như vậy có phải có chút quá tàn nhẫn hay không."

"Rõ ràng ta có thể giải quyết tất cả những chuyện này một cách nhẹ nhàng, nhưng lại để cho tiểu gia hỏa này lựa chọn một phương pháp thống khổ nhất."

"Lấy trí tuệ của ta, nghĩ ra một loại biện pháp vừa có thể bảo trụ đạo tâm của Trần Thập Tam, lại có thể cứu Ngạo Tuyết Hồng Mai, tuyệt đối không phải là việc khó gì."

Nghe được lời Trần Trường Sinh nói, thanh âm điện tử của hệ thống vang lên: "Theo lý thuyết mà nói, kí chủ quả thật có thể làm như vậy."

"Nhưng căn cứ vào phân tích của bản hệ thống, kí chủ sẽ không làm như vậy."

"Vì sao?"

"Bởi vì Trần Thập Tam là bộ dáng ban đầu của tất cả mọi người, quật cường, bướng bỉnh, không nhận mệnh."

"Giới tu hành lưu truyền một câu nói như vậy, 'Mệnh ta do ta không do trời'."

"Đối với câu nói này, tu sĩ trẻ tuổi tin tưởng không nghi ngờ, mà tu sĩ tuổi già lại khịt mũi coi thường."

"Tu hành chính là một quá trình trở nên mạnh mẽ, sở dĩ sinh linh theo đuổi sự mạnh mẽ, chính là vì không bị trói buộc."

"Những trói buộc này có đủ loại: tuổi thọ, cường giả, quy tắc thiên địa."

"Khi mọi người bước vào con đường tu hành, đều cho rằng sẽ phá vỡ những trói buộc này."

"Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ cúi đầu."

"Cũng giống như Triệu gia, vì mạng sống bọn họ có thể vứt bỏ tôn nghiêm, tình thân, tài phú."

"Chỉ cần là đồ vật ngoài sinh mệnh đều có thể vứt bỏ."

"Cách làm như vậy quả thật có thể đề thăng tỷ lệ sống sót, nhưng bọn họ chung quy đã vứt bỏ sơ tâm."

Nghe đến đây, Trần Trường Sinh buông gà quay trong tay xuống: "Hệ thống, ngươi nói sơ tâm lúc trước Triệu Điền bước vào giới tu hành là cái gì?"

"Tiêu dao tự tại, trở thành người mạnh nhất trên đời này, không cần cúi đầu trước bất kỳ ai."

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Duy trì gia tộc phồn vinh, cẩn thận từng li từng tí sống tạm, hơn nữa hy vọng có thể sống lâu hơn một chút."

Đối mặt với câu trả lời này, Trần Trường Sinh trầm mặc.

Bởi vì hắn lại nghĩ tới đại hội Thiên Kiêu mấy ngàn năm trước.

Lúc đó, thiên tài của Côn Lôn Thánh Địa tụ tập, mỗi một người trẻ tuổi đều là lòng đầy chí khí.

Mặc dù có vài người thực lực cũng không phải đỉnh tiêm, nhưng bọn hắn thủy chung tin tưởng mình là mạnh nhất, hơn nữa về sau cũng sẽ là mạnh nhất.

Trong đó điêu ngoa nhất vẫn là nữ nhi của Tả Tinh Hà - Tả Tĩnh.

Khi đó, nàng vẫn luôn tin rằng Huyền Vũ Quốc mạnh nhất, Tô Thiên ca ca của nàng là mạnh nhất.

Đối mặt với nha đầu có chút điêu ngoa này, mình chỉ dùng chút kế nhỏ đã khiến nàng thấy được thế giới bao la.

Để nàng hiểu được, Huyền Vũ Quốc không phải mạnh nhất, Tô Thiên cũng không phải mạnh nhất.

Sau đó, nàng liền từng bước thối lui ra khỏi tranh đấu của Trung Đình.

Lần thứ hai nhìn thấy nàng, đó là lúc Tử Phủ Thánh Địa bước đầu xưng bá Trung Đình.

Bình Luận (0)
Comment