Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 279 - Chương 279 - Kiếm Linh

Chương 279 - Kiếm linh
Chương 279 - Kiếm linh

Mà trong không gian kia, lơ lửng một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa.

Thanh trường kiếm này rất giống "Tàn kiếm" Trần Trường Sinh cho hắn, điểm duy nhất không giống chính là, thanh kiếm này hoàn hảo không sứt mẻ.

Mà thanh kiếm trong tay hắn đã gãy.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?" Trường kiếm hỏi Trần Thập Tam.

Nghe thế, Trần Thập Tam dứt khoát nói: "Sợ!"

"Nếu ngươi sợ chết, vậy tại sao ngươi vẫn đến đây."

"Trong số mệnh của ngươi, chỉ cần ngươi làm ra lựa chọn này, ngươi nhất định sẽ chết."

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn sẽ cứu ngươi sao?"

Tuy trường kiếm không nói rõ ràng "hắn" là ai, nhưng Trần Thập Tam rất dễ dàng đoán được thân phận của "hắn".

"Ta chưa bao giờ trông cậy vào hắn sẽ cứu ta."

"Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ cứu ngươi sao?"

"Ngươi có cứu ta hay không, điều này không nằm trong suy nghĩ của ta, ta sẽ chỉ nghĩ ta nên làm cái gì."

"Có thể để ta trở về không?"

"Bây giờ ta có việc cần làm, không thể nói chuyện phiếm với ngươi."

Đối mặt với lời nói của Trần Thập Tam, trường kiếm trầm mặc một hồi, sau đó một lần nữa truyền ra âm thanh nói: "Ngươi có thể cảm nhận một chút quá khứ của ta không?"

"Đã lâu rồi ta không có trao đổi với sinh linh."

"Được!" Trần Thập Tam vô cùng dứt khoát đáp ứng yêu cầu của trường kiếm, sau đó tiến lên một bước, nhẹ nhàng chạm vào thân kiếm.

"Xoát!" Một cỗ cảm xúctrong nháy mắt tràn vào trong đầu Trần Thập Tam.

Trần Thập Tam hoàn toàn cảm nhận được cuộc đời của "trường kiếm".

Trở thành thần binh tuyệt thế được rèn ra, sau đó theo chủ nhân vào sinh ra tử, vô số kẻ địch gục ngã dưới lưỡi kiếm.

Nhưng cho đến một ngày nào đó, sự tồn tại mạnh mẽ đến mức không thể miêu tả đã xuất hiện.

Tồn tại kia giết chết chủ nhân bất khả chiến bại, đồng thời cũng chặt đứt bản thân vốn không thể phá hủy.

"Ngươi cảm nhận được chưa?"

"Đây chính là tất cả những gì ta trải qua, việc ta bị chặt đứt là số mệnh chú định, giống như ngươi nhất định sẽ chết."

"Chuyện hắn bảo ngươi làm, so với chuyện chủ nhân ta muốn làm càng khó hơn."

"Cho nên rất xin lỗi, ta không giúp được ngươi."

"Bởi vì ta chỉ là một thanh kiếm gãy, ta không thể giúp ngươi trở thành mạnh nhất."

Nghe xong lời trường kiếm nói, Trần Thập Tam hiếm khi có chút ngượng ngùng, nói: "Ngươi không cần xin lỗi, kỳ thật ngươi có thể nói với ta như vậy ta đã rất thỏa mãn rồi."

"Hắn đã thử làm cho rất nhiều người thức tỉnh ngươi, nhưng ngươi đều không để ý đến bọn họ."

"Thiên phú của ta kém như vậy, ngươi có thể chủ động nói chuyện với ta, ta cũng đã hài lòng rồi."

"Ngươi là người thứ ba quan tâm đến sự tồn tại của ta, ta thật ra rất vui vẻ."

"Nhưng mà ta thật sự không thể trò chuyện với ngươi nữa, ta có chuyện cần phải làm, ngươi có thể thả ta ra ngoài không?"

Trần Thập Tam nói xong, bên cạnh hắn lập tức xuất hiện một cánh "Cửa ánh sáng".

"Đi ra ngoài từ nơi này, ý thức của ngươi sẽ trở lại."

Nghe nói như thế, Trần Thập Tam không chút do dự, nhấc chân bước vào cánh cửa ánh sáng.

Không hề do dự vì bản thân sắp chết.

"Chờ một chút!" Trần Thập Tam vừa giơ chân phải lên, trường kiếm gọi hắn lại.

"Còn có chuyện gì sao?"

"Vì sao ngươi có thể trực diện vận mệnh mà không cúi đầu, chẳng lẽ chính là bởi vì chấp niệm sao?"

Đối mặt với vấn đề này, Trần Thập Tam cười ngây ngô gãi gãi đầu: "Nếu như hắn hỏi lời này, ta nhất định sẽ lạnh mặt nói cho hắn biết, ta sẽ không cúi đầu trước vận mệnh."

"Vì sao? Thật ra hắn coi trọng ngươi hơn ta."

"Ta biết, nhưng con người hắn luôn có chút không đáng tin cậy, hơn nữa ta cảm giác hắn luôn thích trêu cợt ta. Cho nên ta không muốn cho hắn sắc mặt tốt, bởi vì như vậy hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Ha ha!" Trường kiếm cười khẽ một tiếng: "Nếu để cho hắn biết chân tướng này, hắn nhất định sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình."

"Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, ý nghĩ chân thật nhất trong lòng ngươi không?"

Nghe vậy, Trần Thập Tam ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Bình thường ta không nhìn thấy nhiều thứ lắm, ngoại trừ khách nhân Vạn Hoa Lâu cùng với vô số thùng phân."

"Cũng chỉ còn lại là mặt trời mọc và mặc trời lặn mỗi ngày."

"Mặt trời mọc lên thì nhất định sẽ lặn, như vậy cũng giống như con người sinh ra đã được định trước là tử vong."

"Tuy rằng đời người nhất định phải lặn xuống giống như mặt trời, nhưng cho dù là lặn xuống, vậy cũng nên huy hoàng như mặt trời mọc."

"Người sao có thể bởi vì chuyện nhất định phải xảy ra, liền trở nên "ảm đạm vô quang" chứ?"

"Ta không muốn biến thành như vậy, cho nên ta không sợ vận mệnh."

"Vận mệnh có thể giết chết ta, cũng có thể khiến ta đau khổ, nhưng vận mệnh không thay đổi được ta."

Nói xong, Trần Thập Tam dứt khoát kiên quyết đi vào cánh cửa ánh sáng.

Nhìn bóng lưng Trần Thập Tam, trường kiếm trầm mặc thật lâu, sau đó nói nhỏ: "Cho dù là lặn xuống, vậy cũng nên huy hoàng như mặt trời mọc."

Bình Luận (0)
Comment