Nhìn Trần Trường Sinh thu nhỏ lại, Tiền Bảo Nhi không biết nói gì: "Tiên sinh, ngươi làm gì vậy?"
Nghe vậy, Trần Trường Sinh trực tiếp nằm trên vai Tiền Bảo Nhi.
"Còn có thể làm gì, đương nhiên là trốn đi xem kịch rồi!"
"Các ngươi đều là người từng trải, loại tình huống này, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì các ngươi cũng không phải không biết."
"Để không trở ngại các ngươi bị đánh tè ra quần, ta tự nhiên phải ẩn tàng một chút."
Tiền Bảo Nhi: "..."
Đức hạnh của tiền bối cao nhân, đều như vậy sao?
...
Trong lúc Trần Trường Sinh và đám người Tiền Bảo Nhi đang nói chuyện, Trần Thập Tam đã đi tới trên lầu.
"Đông đông đông!"
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba lần, Trần Thập Tam lẳng lặng chờ đợi.
Hai hơi thở sau đó, cửa phòng mở ra.
Người mở cửa đánh giá cách ăn mặc của Trần Thập Tam một chút, sau đó không kiên nhẫn nói: "Bây giờ không cần gọi món nữa, có cần ta sẽ gọi ngươi."
"Ầm!" Nói xong, cửa phòng đóng sầm lại.
Rất hiển nhiên, người này coi Trần Thập Tam là tiểu nhị tửu điếm.
"Đông đông đông!" Cửa phòng lại gõ vang.
"Có phiền hay không đây!"
"Thật không sợ tiểu gia đánh gãy chân của ngươi sao?"
Cửa phòng lại mở ra.
Chỉ có điều lần này, người trong phòng hiển nhiên tương đối tức giận.
"Ta không phải tiểu nhị của tửu điếm, các ngươi vừa mới làm hỏng đồ ăn của ta, cho nên các ngươi phải bồi thường."
Trần Thập Tam bình tĩnh nói ra ý đồ của mình, mà lời này, cũng làm cho nhã gian vốn náo nhiệt yên tĩnh lại.
"Ài!"
"Xem ra tiểu tử ngươi là đến gây chuyện, ta chính là không bồi thường ngươi thì có thể thế nào?"
Đối mặt với lời nói của người nọ, Trần Thập Tam nhìn đối phương một cái, thản nhiên nói: "Món ăn không phải ngươi làm hỏng, ta không cần ngươi bồi thường."
"Người là hắn ném xuống, ta muốn hắn bồi thường!"
Nói xong, Trần Thập Tam chỉ tay phải về phía một nam tử áo xanh ở sâu trong gian phòng.
Hành vi của Trần Thập Tam, khiến cho bầu không khí vốn đã ngưng trọng trong nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng.
Mà nam tử áo xanh kia cũng bị hành vi của Trần Thập Tam hấp dẫn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên trước mặt.
"Người đúng là ta ném xuống, nhưng ngươi dựa vào cái gì bắt ta bồi thường?"
Tiếng nói vừa dứt, một cỗ uy áp cường đại bao phủ Trần Thập Tam.
"Rắc!"
Áp lực cường đại khiến sàn nhà dưới chân Trần Thập Tam xuất hiện vết rách, nhưng sống lưng của Trần Thập Tam vẫn thẳng tắp như trước, cũng chưa hề cúi xuống một chút nào.
Cảm nhận được động tĩnh phía trên, Thiên Huyền và Tiền Bảo Nhi cũng vội vàng đến đây tương trợ.
Có hai người trợ giúp, áp lực trên người Trần Thập Tam trong nháy mắt liền nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy hai người Thiên Huyền, vẻ mặt của nam tử áo xanh vẫn không có chút biến hóa nào, uy áp lúc trước lập tức tăng gấp bội.
"Chíp!"
"Vù!"
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, Thiên Huyền và Tiền Bảo Nhi cũng không thể không dùng tới bản lĩnh ẩn giấu.
Dị tượng Huyền Điểu kêu vang động thiên địa, Thanh Đồng cự đỉnh chấn động bốn phía.
"Oanh!"
Sóng xung kích vô hình đánh bay Thanh Đồng cự đỉnh, Tiền Bảo Nhi nặng nề lui lại vài bước.
Thiên Huyền càng là nặng nề ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Thành công đánh lui hai người, chén rượu trong tay nam tử áo xanh cũng vỡ vụn.
Cúi đầu nhìn thoáng qua chén rượu vỡ vụn, nam tử áo xanh thản nhiên nói: "Huyền Điểu nhất tộc thế mà đi chung với người của Vạn Thông Thương Hội, thật thú vị."
Nói xong, nam tử áo xanh một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thập Tam: "Trợ thủ của ngươi đã bị ta đánh bại, ngươi còn yếu hơn so với bọn hắn."
"Cho nên vẫn là vấn đề kia, ngươi dựa vào cái gì bắt ta bồi thường?"
Nghe vậy, Trần Thập Tam vẫn chân thành nói: "Ngươi làm hỏng đồ ăn của ta, cho nên ngươi phải bồi thường, không có dựa vào cái gì."
"Làm hỏng đồ thì phải bồi thường, đây là đạo lý."
"Vậy nếu ta không nói đạo lý thì sao?"
Nghe nói như thế, Trần Thập Tam vô cùng quật cường do dự một chút, chỉ thấy hắn quay đầu nhìn thoáng qua hai người Thiên Huyền bên cạnh.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Thập Tam, hai người đã hợp tác chiến đấu với hắn nửa năm nay làm sao không hiểu ý hắn.
Trần Thập Tam do dự, không phải bởi vì hắn sợ, hắn là đang hỏi thăm hai người có muốn rời khỏi hay không.
Dù sao kẻ địch lần này thật sự rất mạnh.
Thấy thế, Tiền Bảo Nhi liếc mắt, bắt đầu móc đan dược ra ngoài.
Mà Thiên Huyền thì hoạt động bả vai một chút, dị tượng Huyền Điểu hiển hiện một lần nữa.
"Nói trước, chỉ một lần thôi đấy."
"Xoẹt!" Lời còn chưa dứt, Chân Vũ Kiếm trong tay Trần Thập Tam đã ra khỏi vỏ.
Trong nháy mắt Chân Vũ Kiếm ra khỏi vỏ, Thiên Huyền bộc phát ra toàn bộ thực lực công kích những người khác.
Mà Tiền Bảo Nhi thì dùng cự đỉnh phá vỡ nóc nhà, chuẩn bị đường lui cho ba người.
Không do dự, không có e ngại.