Đi một chút lại dừng lại, qua nửa canh giờ.
Thổ Bảo Thử đột nhiên dừng lại trước một cây đại thụ, hơn nữa phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Nhìn theo thanh âm, Trần Thập Tam dừng bước, tay phải cũng cầm chuôi Chân Vũ Kiếm.
Ở nơi cách Trần Thập Tam mươi bước, có một gốc dây leo xanh biếc đang tắm trong nước mưa.
Chỉ nhìn từ hình dáng, thứ này tuyệt đối là một gốc linh dược hiếm thấy.
Nhưng mà phiền phức chính là, bên cạnh gốc linh dược này, có một nữ tử quần áo tả tơi vả lại mặt mũi tràn đầy bùn lầy, người này chính là Mộng Ngọc của Không Minh Thiên.
Tiên nữ chật vật cùng với thiếu niên bị trọng thương gặp nhau, trên trời mưa nhỏ thưa thớt.
Đối với hai người đều là nỏ mạnh hết đà mà nói, hiện tại gặp được lẫn nhau, tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
Hai bên trầm mặc ba hơi thở, Mộng Ngọc giành ra tay trước.
Nàng giơ "quải trượng" trong tay lên đập về phía Trần Thập Tam, nhưng không đợi nàng đi lên hai bước.
Chỉ thấy nàng trọng tâm bất ổn, thân thể nặng nề ngã vào trong nước bùn, sau đó ngã xuống đất không có động tĩnh.
Trần Thập Tam: "..."
Còn tưởng rằng ngươi lợi hại bao nhiêu, kết quả là hổ giấy!
Lại đợi một hồi, thấy Mộng Ngọc trên mặt đất vẫn không có động tĩnh, lúc này Trần Thập Tam mới thật cẩn thận nhích lại gần.
Sau khi kiểm tra đại khái thương thế một chút, Trần Thập Tam phát hiện ra thương thế của Mộng Ngọc tựa hồ còn nặng hơn so với mình.
Chẳng những tu vi toàn thân mất hết, hơn nữa xương cốt trên người còn gãy rất nhiều.
Trong đó nghiêm trọng nhất, phải kể đến xương chân phải bị gãy
Xương trắng đã có một phần nhô ra từ trong máu thịt.
Xác nhận Mộng Ngọc đã thật sự hôn mê, Trần Thập Tam mới bắt đầu đào lên gốc dây leo xanh biếc kia.
Rất nhanh, một khối hoàng tinh to bằng đầu người, phiêu tán mùi thuốc bị đào ra.
Lấy được linh dược chữa thương, Trần Thập Tam xoay người liền đi.
Nhưng khi đi đến bước thứ mười, Trần Thập Tam ngừng lại.
Nhìn Mộng Ngọc cả người ướt đẫm lại nằm trong nước bùn, Trần Thập Tam suy tư thật lâu.
Cuối cùng, Trần Thập Tam làm một cái cáng đơn giản, mang Mộng Ngọc đi.
...
"Lách tách!"
Củi gỗ nổ lách tách trong lửa, Mộng Ngọc đang hôn mê đột nhiên ngồi dậy.
Nhìn quanh bốn phía, quần áo trên người mình đã biến mất, thay vào đó là một bộ y phục vải thô đã giặt đến mức phai màu.
Vết thương trên người cũng được xử lý đơn giản, càng quá đáng hơn là, bùn đất trên người nàng cũng được "rửa sạch".
"Ngươi làm?" Mộng Ngọc nhìn về phía Trần Thập Tam bên cạnh đống lửa.
Nghe vậy, Trần Thập Tam gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Lại đây." Trần Thập Tam theo bản năng dịch chuyển về phía Mộng Ngọc.
"Chát!" Năm dấu tay mảnh khảnh xuất hiện ở má trái Trần Thập Tam.
"Nhìn hết rồi?"
"Nhìn hết rồi."
"Có chạm vào không?"
"Không chạm vào, làm sao lau thân thể cho ngươi."
"Chát!" Lại là một dấu năm ngón tay xuất hiện, chỉ có điều lần này là má phải.
Bị tát hai cái liên tiếp, trên mặt Mộng Ngọc vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ.
"Đối với chuyện hiện tại, ngươi có gì muốn nói không."
"Ngươi đánh ta nữa, ta sẽ đánh trả."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Thập Tam, khóe miệng Mộng Ngọc rốt cục không nhịn được giật giật.
"Cút ra kia."
"Được."
Trần Thập Tam lại một lần nữa trở về bên cạnh đống lửa, đồng thời từ trong đống lửa moi ra một khối Hoàng Tinh đen kịt.
Gạt bỏ lớp vỏ cháy, Trần Thập Tam cắn một miếng Hoàng Tinh nóng hổi.
"Chia cho ta một nửa, ta muốn chữa thương."
"Không cho! Ngươi chữa thương xong rồi ta đánh không lại ngươi."
Mộng Ngọc: "..."
Nghe được câu trả lời này, Mộng Ngọc trầm ổn thiếu chút nữa tức chết.
Ngươi cứu ta, đồng thời nhìn hết thân thể của ta.
Chuyện này rõ ràng chính là hồ đồ, căn bản không nói rõ được.
Mộng Ngọc ta không phải người không hiểu lý lẽ, càng không phải người kêu đánh kêu giết ngươi kia.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, ngươi là nam nhân, chẳng phải nên có chút thái độ của nam nhân hay sao.
Ví dụ như nói một câu, "Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi ".
Mặc dù ta sẽ nghiêm túc từ chối ngươi, hơn nữa không cần ngươi chịu trách nhiệm, nhưng ngươi cũng không thể không nói chứ!
Mắt thấy hoàng tinh trong tay Trần Thập Tam càng ngày càng ít, khóe miệng Mộng Ngọc co giật nói: "Ngươi muốn thế nào mới chịu chia cho ta?"
"Đây là của ta, ngươi muốn, phải đổi bằng thứ gì đó."
Đối mặt với yêu cầu này, Mộng Ngọc suy tư một chút, nói: "Ta dạy ngươi một môn bí thuật, ngươi chia cho ta một nửa hoàng tinh."
"Được." Trần Thập Tam đưa hoàng tinh còn thừa một nửa trong tay tới.
Nhìn thoáng qua Hoàng Tinh đầy dấu răng, lại nhìn thoáng qua ánh mắt trong suốt của Trần Thập Tam.
Mộng Ngọc hiểu rất rõ, nếu như mình "lộn xộn" một chút, thiếu niên này tuyệt đối sẽ lấy lại hoàng tinh ăn sạch.
Nghĩ vậy, Mộng Ngọc lập tức nhận lấy hoàng tinh trong tay Trần Thập Tam, bắt đầu ăn.
Linh dược vào bụng, nội thương của Mộng Ngọc cũng tốt hơn một chút.