"Biết rõ còn giả bộ hồ đồ, là muốn bị đánh sao?"
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Trương Bách Nhẫn nhếch miệng cười nói: "Biết thì biết, nhưng ít nhiều vẫn phải xác nhận một chút."
"Tuy rằng ta biết ngươi không tranh Thiên Mệnh kiếp này, nhưng ta vẫn có chút sợ."
"Nếu ngươi cũng nhúng tay vào chuyện Thiên Mệnh, ta muốn giết ngươi, cần phí công phu rất lớn."
"Ta không muốn lãng phí thời gian ở trên người ngươi."
Đối mặt với lời nói của Trương Bách Nhẫn, Trần Trường Sinh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu chữa thương cho đám người Trần Thập Tam.
"Công Đức Trì sắp mở ra, ngươi tìm một chỗ đợi trước, ta làm xong việc sẽ tới tìm ngươi."
"Tiền Bảo Nhi, ngươi mang đi đi, đây chính là thủ hạ của ngươi."
"Nha đầu này là một đứa trẻ ngoan, bồi dưỡng thật tốt, thành tựu tương lai sẽ không quá thấp."
Nghe vậy, Trương Bách Nhẫn mở miệng nói: "Người có thể được ngươi khen ngợi, chắc hẳn là hạt giống tốt."
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bồi dưỡng thật tốt."
Nói xong, Trương Bách Nhẫn nắm Tiền Bảo Nhi trên mặt đất lên rời đi.
Mà Trần Trường Sinh thì đặt đám người Trần Thập Tam ở trên lưng Bạch Trạch.
Làm xong hết thảy, Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về phía những thế lực đến đây tham gia đại hội Phật Duyên.
"Đều trở về đi, qua một thời gian ngắn nữa hẳn là có đại sự phát sinh, đến lúc đó có khả năng cần các ngươi bán mạng."
"Nhân lúc rảnh rỗi, trở về viết di thư cho tốt."
"Mặt khác người của Hoa Dương Động Thiên không nên chạy loạn."
"Bởi vì hai ngày nữa ta sẽ đi giết các ngươi, nếu như phân tán ra ngoài, ta sẽ rất phiền."
Nói xong, Trần Trường Sinh mang theo Bạch Trạch tiến vào chỗ sâu trong Phật Quốc.
Mà đám người xem kịch lúc trước, lúc này đã tê cả da đầu.
Tuy rằng cho tới bây giờ, mọi người cũng không biết tên thật của vị "Giác Viễn đại sư" này.
Nhưng cuộc nói chuyện giữa hắn và vị Trương Bách Nhẫn kia, mọi người lại nghe rõ ràng.
"Hoang Thiên Đế", "Thiên Mệnh", "Ai dạy"...
Những từ ngữ này mỗi một cái đều đủ để cho người ta hãi hùng khiếp vía, kết hợp với những từ ngữ mấu chốt này, mọi người nhớ tới một truyền thuyết xa xôi.
Trong truyền thuyết, Hoang Thiên Đế ngoại trừ những đại tướng dưới trướng ra, vẫn luôn có một người đứng phía sau.
Người này xuyên suốt toàn bộ quá trình trưởng thành của Hoang Thiên Đế.
Có người phỏng đoán đây là sư phụ của Hoang Thiên Đế, dù sao cho dù là Hoang Thiên Đế kinh tài tuyệt diễm, nhưng lúc ban đầu tu hành cũng cần có người dạy dỗ.
Hơn nữa căn cứ dã sử ghi chép, tám trăm bộ khôi giáp thanh đồng của Hổ Bí quân đoàn, là Hoang Thiên Đế mang ra từ bên trong cấm địa Hoang Cổ.
Mặt khác, ở trong đoạn ghi chép kia, Hoang Thiên Đế cũng không phải là một người tiến vào cấm địa Hoang Cổ, mà là có người đi vào cùng với hắn.
"Ực!" Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Đại nhân vật liên tiếp xuất hiện, thiên hạ này lại muốn loạn.
Chỉnh lý rõ ràng suy nghĩ, mọi người cũng nhanh chóng rời khỏi đại hội Phật Duyên.
Lời nói của loại đại nhân vật này, xác suất lớn là sẽ biến thành hiện thực, những người này muốn cho ai đi liều mạng, thiên hạ không có mấy thế lực có thể cự tuyệt.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ để lại Thương Hồng đứng tại chỗ một mình.
Lúc này trên mặt Thương Hồng tràn đầy cười khổ, một chút tự tin cuối cùng trong lòng gã cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Một năm trước, bọn người Trần Thập Tam đại náo Hoa Dương Động Thiên.
Hoa Dương Động Thiên càng là hạ lệnh tất sát với bọn người Trần Thập Tam.
Vốn tưởng rằng đây là cơ hội rửa sạch nhục nhã, cho nên gã ở trong hơn một năm này, liều mạng tu luyện, chỉ vì gặp lại Trần Thập Tam.
Hiện tại gã quả thật đã gặp Trần Thập Tam, nhưng ngay cả cơ hội tìm hắn trả thù cũng không có.
Nói chính xác hơn, muốn giết hắn, gã còn chưa có tư cách xếp hàng.
Mặt khác, gã cũng không chói mắt như trong tưởng tượng, ở trong mắt đại nhân vật chân chính, gã ngay cả tư cách được nhìn một cái cũng không có.
Muốn tiêu diệt một phương thế lực, vị đại nhân vật này thế mà còn "chu đáo" thông báo trước một tiếng.
Đây là chuyện buồn cười cỡ nào!
...
Sâu trong Phật Quốc.
Suối nước nóng không lớn lắm đang tản ra "khí nóng".
Nhưng mà "khí nóng" này lại khác với khí nóng bình thường, bởi vì trong những khí nóng này, ẩn chứa niệm lực cường đại.
Nơi này chính là căn cơ của Phật Quốc, Công Đức Trì!
"A ~ "
Cơn đau trên người khiến Trần Thập Tam rên lên, sau đó từ từ mở mắt.
Nhìn Trần Trường Sinh ngồi bên cạnh, Trần Thập Tam theo bản năng nói: "Tiên sinh, ngươi cũng chết rồi sao?"
Trần Trường Sinh: "..."
"Bốp!"
"Ai ui!"
Trần Thập Tam ôm đầu kêu lên, Trần Trường Sinh không vui nói: "Tiểu tử thối, có biết nói chuyện hay không, coi như ngươi chết ta cũng sẽ không chết."
"Đi đánh thức Thiên Huyền dậy cho ta, ta có lời muốn nói với các ngươi."