"Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, chính là lẻn vào sâu trong Vương gia, sau đó mang một cái rương ra cho ta."
Lời này vừa nói ra, mặt của Ưng Trọc lập tức sầm xuống.
"Không phải chứ, nếu như ngươi muốn giết ta ngươi có thể trực tiếp động thủ, không cần phải dùng phương thức quanh co lòng vòng như vậy để cho ta đi chết."
"Tiềm nhập Vương gia, sau đó mang một vật ra, ngươi cũng quá để mắt ta đi."
"Vương gia tồn tại mấy vạn năm, tu vi lão tổ Vương gia càng là thông thiên triệt địa."
"Tại sao ngươi lại cho rằng, ta có thể trộm đồ dưới mí mắt của lão tổ Vương gia chứ?"
Nghe Ưng Trọc phàn nàn, người áo đen thản nhiên nói: "Chuyện của lão tổ Vương gia ngươi không cần lo lắng, hắn đã chết."
"Ha ha!"
"Ngươi nói chết liền chết, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Ta còn nói Hoang Thiên Đế là ta dạy dỗ đấy, khoác lác cũng phải..."
"Khuông mặt của ta đủ chứng minh tất cả rồi chứ."
Ưng Trọc còn chưa nói hết câu đã bị người áo đen cắt ngang, chỉ thấy người áo đen kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Ưng Trọc kinh ngạc nói: "Vương Hạo, thiên kiêu của Vương gia, không phải ngươi đã mất hết tu vi sao?"
Không để ý đến sự khiếp sợ của Ưng Trọc, Vương Hạo bình tĩnh nói: "Lúc Hoang Thiên Đế mới tới Thượng giới, Vương gia là một trong những người phản đối kiên định nhất."
"Trong một lần đại chiến nào đó, lão tổ Vương gia bị Hoang Thiên Đế đánh trọng thương, sau đó tọa hóa vào ba ngàn năm trước."
"Ngoài ra, cao thủ Vương gia cũng tổn thất rất nhiều trong trận đại chiến đó."
"Nói một cách khác, hiện tại Vương gia miệng cọp gan thỏ, có lộ tuyến của ta cộng thêm độn thuật của ngươi, chắc hẳn có thể rất nhẹ nhàng lẻn vào."
"Hơn nữa lúc ngươi hành động, ta sẽ ở bên ngoài làm ra động tĩnh hấp dẫn lực chú ý giúp ngươi."
Nghe xong Vương Hạo nói, Ưng Trọc nghiêm túc suy tư một chút, nói: "Thế mới đúng chứ, nếu trực tiếp để lão tử đi chịu chết, lão tử mới không làm."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta giúp ngươi đi làm chuyện này, ta có thể được cái gì."
"Đừng nói với ta cái gì mạng của ta ở trong tay ngươi, không có tư cách bàn điều kiện với ngươi."
"Dù sao cũng là chuyện cửu tử nhất sinh, không có lợi ích gì, lão tử có chết cũng không để ngươi được yên."
"Mặt khác tuy ngươi mạnh hơn ta, nhưng cũng đừng tưởng rằng đã ăn chắc lão tử, ta còn có át chủ bài chưa dùng."
Đối mặt với thái độ liều mạng của Ưng Trọc, Vương Hạo mở miệng nói: "Làm xong chuyện này, ngươi sẽ nhận được thù lao mà ngươi không thể tưởng tượng nổi."
"Nói rõ ràng đi, đừng vẽ bánh cho ta."
"Ta sẽ giúp ngươi nâng cao tu vi thêm một bậc."
"Không cần, tu vi cần phải tiến lên từng bước, ngươi để tu vi của ta tăng đột ngột, ai biết có hậu quả gì không."
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
Nghe vậy, trên mặt Ưng Trọc hiện lên một nụ cười dâm đãng, nói: "Nghe nói Tam tiểu thư Vương gia quốc sắc thiên hương, nếu như..."
"Xoát!" Lời còn chưa nói hết, Vương Hạo đã xuất hiện ở trước mặt Ưng Trọc.
Chỉ thấy Vương Hạo dùng tay phải hung hăng bóp cổ Ưng Trọc, ánh mắt càng là lạnh như băng: "Ngươi động ý niệm không nên động, hôm nay ngươi phải chết!"
Tuy rằng bị Vương Hạo bóp cổ, nhưng nụ cười trên mặt Ưng Trọc không hề giảm bớt.
"Vương thiếu gia, có một số việc ta phải nhắc nhở ngươi một chút."
"Bản đồ trên tay ngươi cũng không hoàn chỉnh, ít nhất còn có một phần trận pháp còn chưa được ngươi đánh dấu."
"Không phải ta khoe khoang, giết ta, trong Lăng Thương Châu, ngươi sẽ khó tìm được người giúp ngươi vào lấy đồ."
Nghe đến đây, ánh mắt Vương Hạo có chút đỏ lên, nhưng vẫn buông lỏng tay đang bóp chặt Ưng Trọc.
"Trận pháp và cấm chế của Vương gia tuyệt đối không phải bình thường, ngươi thật sự có biện pháp phá giải?"
"Đương nhiên là có cách, đây chính là bản lĩnh giữ nhà của ta, nếu không sao ta có thể thâu hương trộm ngọc nhiều lần như vậy chứ?"
"Bởi vì ngưỡng mộ Tam tiểu thư Vương gia, cho nên ta cũng đã từng đi Vương gia mấy lần."
"Chỉ tiếc trận pháp nội viện Vương gia quá nhiều, ta tuy có thể phá giải, nhưng lại không nắm chắc làm được không kinh động bất luận kẻ nào."
"Hiện nay có bản đồ của ngươi, khả năng ta đi vào mà không bị phát hiện ít nhất là bảy phần."
"Cho nên giao dịch này, Vương thiếu gia thật sự không suy nghĩ một chút?"
Nhìn Ưng Trọc cười xấu xa trước mắt, Vương Hạo nghiến răng nói: "Ta đáp ứng ngươi, sau khi chuyện thành công, Tam tiểu thư Vương gia thuộc về ngươi."
"Không không không!"
"Ta không chấp nhận trả sau, ta muốn kiểm hàng trước."
Lời này vừa nói ra, sát ý trong mắt Vương Hạo càng thêm nồng đậm.
"Ta hy vọng ngươi hiểu rõ vị trí của mình, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Đây sao có thể tính là được một tấc lại muốn tiến một thước chứ?"
"Thực lực của ta không bằng ngươi, sau đó ngươi đổi ý thì làm sao bây giờ."