Khi Dương Phong hoàn toàn biến mất, khóe miệng Tử Bình cũng có chút run rẩy, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh phía trên "đỉnh núi".
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng Tử Bình lại có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh giống như nước hồ.
"Tới đây đi." Nhìn thiếu niên lang trước mặt, Trần Trường Sinh vẫy vẫy tay với hắn.
Nghe vậy, Tử Bình không do dự, lập tức chạy tới trước mặt Trần Trường Sinh.
Nạp Lan Tử Bình miễn cưỡng đạt tới bả vai Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Trần Trường Sinh, mà Trần Trường Sinh cũng hơi cúi đầu nhìn Nạp Lan Tử Bình.
Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy nhìn nhau.
Thật lâu sau, Trần Trường Sinh mở miệng: "Ra sớm quá, là ai thả ngươi ra khỏi phong tồn."
"Cha ta."
"Vậy cha ngươi đúng là một tên khốn kiếp, hiện tại không phải lúc ngươi nên xuất thế."
Nói xong, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Lúc này, ánh mắt Trần Trường Sinh xuyên thấu tầng tầng chướng ngại, vượt qua vô số khoảng cách, đi tới trên Đăng Thiên Lộ.
"Xoát!" Hư ảnh Trần Trường Sinh giáng lâm ở trên Đăng Thiên Lộ.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh xuất hiện, Nạp Lan Tính Đức và Công Tôn Hoài Ngọc vội vàng đứng lên.
Không nói nửa lời, Trần Trường Sinh trực tiếp đi tới trước mặt Nạp Lan Tính Đức, đồng thời đưa tay ra.
Thấy thế, Nạp Lan Tính Đức cười khổ nói: "Tiên sinh, ta đã lớn tuổi như vậy rồi, bỏ đi."
Đối mặt với Nạp Lan Tính Đức, Trần Trường Sinh vẫn bất vi sở động.
Rơi vào đường cùng, Nạp Lan Tính Đức đành phải đưa thước tới trên tay Trần Trường Sinh.
"Chát! Chát!"
Lòng bàn tay Công Tôn Hoài Ngọc và Nạp Lan Tính Đức đều trúng một thước.
Sau khi đánh xong, Trần Trường Sinh mở miệng nói: "Đồ khốn kiếp, mình sống khổ cực, còn muốn để con cái chịu khổ theo."
"Trong số những người đời trước, cũng chỉ có các ngươi lưu lại con nối dõi."
"Trên người hắn không chỉ có tâm huyết của các ngươi, càng là hi vọng của tất cả mọi người, hắn không nên xuất hiện ở loạn thế này."
"Người vào loạn thế, có mấy người được chết tử tế, ngươi là muốn ta chôn vùi tất cả hy vọng của cố nhân sao?"
Nghe hắn nói vậy, Nạp Lan Tính Đức cười nói: "Đương nhiên ta biết người vào loạn thế không được chết tử tế."
"Nhưng không có đạo lý tất cả mọi người đều đang liều mạng, con trai của Nạp Lan Tính Đức ta lại trốn ở sau lưng hưởng phúc."
"Đạo lý chó má!"
"Chuyện của mấy người chúng ta, vậy nên để cho mấy người chúng ta giải quyết."
"Kéo hậu bối vào, chuyện này đối với bọn họ là không công bằng."
Mắng xong, Trần Trường Sinh than nhẹ một tiếng, nói: "Thập Tam thế nào rồi?"
"Trạng thái cũng không tệ lắm, mấy năm trước Mộng Ngọc sinh cho hắn một đứa con trai, cũng phong tồn rồi."
Nói xong, Nạp Lan Tính Đức lấy ra một khối Thọ Huyết Thạch.
Nhìn đứa bé trong Thọ Huyết Thạch, Trần Trường Sinh nói: "Có tên không?"
"Trần Hương, hương trong hương hoả."
"Nghe cái tên này quê mùa quá, dạy Thập Tam hắn lâu như vậy, rốt cuộc ngươi có dạy được hắn chút gì không?"
"Ha ha ha!"
"Tiên sinh ngươi cũng không phải không biết, Thập Tam chính là một con lừa bướng bỉnh, bởi vì cái tên này, Mộng Ngọc đã cãi nhau với hắn nhiều lần rồi."
"Nhưng câu trả lời của hắn là thế này: Họ của ta do tiên sinh ban cho."
"Trần Hương là con trai ta, cũng là truyền thừa của tiên sinh."
Nghe xong, Trần Trường Sinh nhận lấy Thọ Huyết Thạch trong tay Nạp Lan Tính Đức, nói: "Trở về đi, ta sẽ bảo vệ hy vọng này."
Nghe vậy, Nạp Lan Tính Đức và Công Tôn Hoài Ngọc rời đi.
Chẳng qua lúc rời đi, Công Tôn Hoài Ngọc liên tục quay đầu lại, dường như rất lo lắng cho Trần Hương và Tử Bình.
Đợi sau khi hai người rời đi, Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về phía những hư ảnh kia.
Nhìn những thân ảnh trong hư không, Trần Trường Sinh mở miệng nói: "Thủ đoạn của ta các ngươi cũng thấy, cần phải bỏ ra cái giá lớn thế nào mới có thể bắt được ta, trong lòng các ngươi cũng hiểu rõ."
"Trong khoảng thời gian gần đây ta có chút phiền, chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, các ngươi tốt nhất đừng chọc ta."
"Về phần đại chiến tiếp theo, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, ai sống ai chết ta không quan tâm nữa."
"Nếu như các ngươi vẫn không yên lòng, vậy cứ việc ra tay thăm dò."
"Tuy không có cách nào làm thịt toàn bộ các ngươi, nhưng ta nhất định sẽ khiến các ngươi gà chó không yên."
Nói xong, Trần Trường Sinh lại đánh giá hư ảnh trước mặt một chút, nói: "Cường giả Thú tộc không có giáng lâm, xem ra cục lần này là Thần tộc cùng với Nhân tộc đang thúc đẩy."
"Các ngươi đã muốn chiếm đoạt Thú tộc, vậy thì bố cục cho tốt, ta không có hứng thú xen vào chuyện này."
"Nhưng ta muốn ba tộc Thiên Tàm, Khổng Tước và Giao Long, còn lại các ngươi tự chia nhau đi."
Nói xong, thân ảnh Trần Trường Sinh biến mất.
Mà lời Trần Trường Sinh nói, cũng làm cho trên mặt những hư ảnh kia hiện lên một tia thần thái cao hứng.