Trần Thập Tam cũng đang đốt giấy trả lời: "Bảo Nhi không cho những người khác đến, nàng nói bắt đầu như thế nào, nên kết thúc như thế đó."
"Nhiều người, nàng sợ không nỡ rời xa."
Trần Thập Tam nói xong, ba người lại rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Thiên Huyền mở miệng nói: "Tiên sinh, thực xin lỗi."
"Ngươi không có lỗi với ta, ngươi có lỗi chính là ngươi, càng có lỗi đối với Linh Lung đã chết."
"Phong Thần Đại Chiến, Linh Lung lấy thân nhập cục, cuối cùng thà chết chứ không muốn Phong Thần."
"Hành vi của nàng là muốn nói cho ngươi biết, ngươi đừng sống như cái xác không hồn, nhưng ngươi không nghe nàng..."
"Dựa vào cái gì Linh Lung phải chết, chỉ vì đại cục chó má trong miệng ngươi sao?"
"Ta đã làm đủ nhiều rồi, tại sao lúc trước ngươi không buông tha cho Linh Lung!"
Trần Trường Sinh còn chưa nói hết lời, Thiên Huyền đã đứng dậy rống giận với Trần Trường Sinh.
Liếc mắt nhìn Thiên Huyền gần như điên cuồng, Trần Trường Sinh tiếp tục đốt tiền giấy nguyên bảo: "Không sai, đây chính là đại cục chó má trong miệng ta, vô luận là thuận theo thế cục, hay là lật đổ hết thảy, đều cần có người chết."
"Ngươi oán ta, hận ta đều hợp tình hợp lý."
"Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, đây chỉ là một cỗ phân thân khôi lỗi của ta, muốn giết ta, phải tìm được bản thể của ta."
"Ngươi biết vị trí của bản thể, cũng không cần ta nói cho ngươi biết."
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, khóe miệng Thiên Huyền run rẩy, sau đó ngồi dưới đất đau đớn khóc rống lên như một đứa trẻ.
Lúc này, hắn nào còn có phong phạm Yêu Đế máu lạnh vô tình.
Trần Trường Sinh đối với Thiên Huyền mà nói, là ân sư thụ nghiệp, là tồn tại hơn hẳn phụ thân.
Tầm quan trọng của Phong Thần Đại Chiến, Thiên Huyền hiểu rõ, đồng thời hắn cũng hiểu rõ, Linh Lung là chết thay mình. Lúc đó Yêu tộc nhất định phải có người đứng ra, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng biết tất cả, cũng không có nghĩa là có thể tiếp nhận tất cả.
Thiên Huyền không thể chấp nhận được người mình yêu chết ở trước mặt mình, hơn nữa còn trơ mắt nhìn nàng chết đi.
Nhưng đối mặt với chuyện như vậy, Thiên Huyền không có cách nào cừu hận Trần Trường Sinh, bởi vì hắn biết lòng của tiên sinh càng đau hơn.
Cho nên Thiên Huyền đem tất cả lửa giận, trút lên trên người những "người chấp cờ" giống như tiên sinh.
Vì phát tiết lửa giận trong lòng, Thiên Huyền gần như điên cuồng phát động chiến tranh.
Tiên sinh, phu tử, Thập Tam, Bảo Nhi...
Tất cả những người quen thuộc đều dần dần rời xa mình, mình thật sự trở thành người cô đơn.
Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh đốt hết tiền giấy nguyên bảo đứng dậy.
Thu hồi quan tài của Tiền Bảo Nhi, vỗ vỗ bả vai Thiên Huyền, Trần Trường Sinh nói: "Muốn làm cái gì thì cứ làm, muốn giết ai thì cứ giết, không cần cố kỵ."
"Cho dù ngươi muốn tới giết ta, cũng phải thẳng tiến không lùi."
"Nhưng dù nổi điên, ngươi cũng phải bảo trì một tia lý trí, nói đơn giản hơn chính là giết từ từ."
"Không ai có thể giết sạch tất cả sinh linh, nếu cứ liều mạng thì sẽ chết nhanh hơn."
"Giết từ từ, mới có thể giết lâu hơn, nhiều hơn."
Nói xong, Trần Trường Sinh mang theo Bạch Trạch đi, chỉ để lại Trần Thập Tam cùng với Thiên Huyền ở tại chỗ.
Một lát sau, Trần Thập Tam nhìn thoáng qua Thiên Huyền ngồi dưới đất, sau đó cũng đi.
Lúc này, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại Thiên Huyền.
...
Yêu Đình năm một ngàn tám trăm.
Yêu Đế máu lạnh vô tình rốt cục đình chỉ giết chóc, chuẩn xác mà nói, là không còn buộc những người khác đi chết.
Tuy rằng Yêu Đế vẫn sẽ đi chinh phạt cấm địa, nhưng tất cả chiến đấu chỉ có một mình hắn.
Kết quả như vậy, sinh linh trong thiên hạ đều miễn cưỡng tiếp nhận.
Về phần ai đã thay đổi ý nghĩ của Yêu Đế, vấn đề này mọi người trong thiên hạ đều bàn luận xôn xao.
Có người nói, là Bạch Phát Kiếm Thần ra mặt, khuyên can Yêu Đế.
Còn có người nói, là bởi vì cái chết của "Tài Thần", khiến Yêu Đế tỉnh táo lại.
Bởi vì "Tài Thần" khi còn trẻ là sinh tử chi giao với Yêu Đế.
Nhưng mà mặc kệ quá trình là dạng gì, kết quả cuối cùng tất cả mọi người đều rất hài lòng, thiên hạ cũng nghênh đón hòa bình.
...
Tại Cùng Kỳ mộ.
Trần Trường Sinh ngồi ngay ngắn ở giữa vô số khôi lỗi, khôi lỗi chung quanh đều là sản phẩm thất bại hắn chế tạo ra.
Lúc này, Bạch Trạch mang theo phân thân khôi lỗi trở về.
Nhìn Trần Trường Sinh mặt không biểu tình, Bạch Trạch mở miệng muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không biết nói cái gì.
Do dự một hồi lâu, Bạch Trạch lắc đầu, trở về ổ của mình.
Tiếp nhận quan tài trong tay khôi lỗi, Trần Trường Sinh quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Trạch nói: "Hiện tại ngươi đã muốn đi ra ngoài chưa?"
"Còn sớm, bây giờ bản đại gia còn chưa muốn ra ngoài."
"Không muốn ra ngoài vậy thì cứ ở yên đó, Thiên Huyền sẽ không dừng tay, chờ đến lúc hắn chết nhớ gọi ta."