Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 585 - Chương 585: Không Có Nắm Chắc

Chương 585: Không có nắm chắc

"Bỏ đi tất cả tu vi, bỏ đi nhục thân nguyên bản, ngay cả thần thức cũng dùng đại thủ đoạn cải biến."

"Ngoài việc thọ nguyên không thay đổi ra, có thể nói hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác."

"Sau đó thì sao?" Trần Trường Sinh tràn đầy phấn khởi hỏi một câu.

Mà Diệp Vĩnh Tiên lại thản nhiên nhìn Trần Trường Sinh một cái, nói: "Sau đó hắn chết."

"Lúc ấy lôi kiếp đánh xuống xác thực tương xứng với cảnh giới của hắn, nhưng thời gian lôi kiếp kéo dài lại là vô cùng vô tận."

"Hắn chống chọi trong lôi kiếp suốt một tháng, cuối cùng không chịu nổi, buộc phải nâng cao tu vi."

"Sau đó, uy lực của lôi kiếp cũng được tăng cường."

"Hắn cứ như vậy bị tiêu hao đến chết trong lôi kiếp, tổng cộng kéo dài hai tháng."

Nghe được câu trả lời này, biểu cảm trên mặt Trần Trường Sinh vặn vẹo.

"Như vậy cũng quá khó nhằn rồi, dựa theo tình huống mà ngươi nói, chẳng lẽ lôi kiếp thật sự vô giải?"

"Không biết, dù sao loại tồn tại giống như chúng ta, chưa có người nào đi ra một con đường hoàn chỉnh."

"Ai cũng không có cách nào xác định, lôi kiếp nhằm vào chúng ta sẽ một mực kéo dài hay là có thời gian hạn chế."

"Đây cũng là nguyên nhân ta chậm chạp không dám đột phá cảnh giới."

"Bởi vì căn cứ vào cảm giác của ta, Mệnh Đăng Cảnh là cực hạn của ta, đi lên trên nữa, lôi kiếp sẽ lập tức giáng xuống."

"Ngươi hẳn là cũng có cảm giác như vậy."

"Đúng vậy." Trần Trường Sinh gật đầu nói: "Nhưng tình huống của ta so với ngươi còn thảm hơn."

"Ta đã cảm nhận được lôi kiếp ở Thần Thức Cảnh, chỉ cần ta còn dám đi về phía trước một chút, lôi kiếp ngập trời lập tức sẽ tới."

Nói xong, Trần Trường Sinh nhìn về phía Hồ Khoai Tây.

"Khoai Tây, còn ngươi?"

"Lúc lôi kiếp mở ra, thực lực của ngươi cũng không tính là kém, tích lũy tới bây giờ, ngươi có nắm chắc vượt qua lôi kiếp không?"

Nghe vậy, Hồ Khoai Tây lắc đầu nói: "Không có nắm chắc, theo tích lũy của ta tăng lên, cảm giác nguy cơ trong lòng ta cũng càng mạnh."

"Ta có linh cảm, chỉ cần ta độ lôi kiếp thì uy lực của lôi kiếp chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ cùng cảnh giới."

"Sớm biết như thế, ta thà liều mình từ đầu còn hơn. Ít nhất khi đó, lôi kiếp còn chưa mạnh như bây giờ."

Nghe hai vị cường giả nói, Trần Trường Sinh thở dài nói: "Vấn đề lôi kiếp này, xem ra thật sự phải giải quyết rồi."

"Nếu không trên đầu của tất cả sinh linh đều sẽ bị gông cùm xiềng xích này trói buộc."

"Sơn Hà thư viện là nơi thiên kiêu Cửu Vực tụ tập, nhưng mấy ngàn năm qua chưa từng xảy ra chuyện độ lôi kiếp."

"Có lẽ Sơn Hà thư viện có một ít kỹ xảo liên quan tới lôi kiếp, chúng ta hẳn là có thể đạt được một ít dẫn dắt từ đó."

"Đúng rồi, nếu ngươi đã hiện thân, như vậy những người khác có phải cũng sắp hiện thân hay không."

Nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh, Diệp Vĩnh Tiên gật đầu nói: "Không sai biệt lắm."

"Thế giới hiện tại đã ổn định sơ bộ, biện pháp giải quyết lôi kiếp, nhất định sẽ ở trong chúng sinh."

"Sơn Hà thư viện là nơi dẫn dắt xu thế giới tu hành gần hai thời đại, tới nơi này tìm kiếm đột phá, cơ hội là lớn nhất."

"Ha ha ha!"

"Nghe ngươi nói như vậy, ta cảm giác chuyện này trở nên càng thêm thú vị."

"Những gì còn sót lại của thời đại trước và thiên kiêu của thời đại này va chạm vào nhau, song phương đến cùng ai lợi hại hơn, việc này thật đúng là khiến người ta mỏi mắt mong chờ."

Đang nói, Tiền Nhã ở nơi xa đã đi tới.

Thấy thế, Trần Trường Sinh cười nói: "Kết quả thế nào."

"Ngươi là tính liều chết chống đỡ đến cùng, hay là rời khỏi trò chơi này."

Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Tiền Nhã trợn trắng mắt nói: "Công tử, ngươi có thể ủng hộ ta một chút không. Hiện tại việc này đã có kết quả rồi, tình huống tương lai của ta đều phụ thuộc vào ngươi."

"Ngươi nói thế nghĩa là sao?"

"Ta đã đảm bảo với lão tổ, trong vòng ba năm ta sẽ đạt được thành tựu đủ để bù đắp tổn thất của gia tộc. Nếu không làm được, ta tự nguyện phế bỏ toàn bộ tu vi, rời khỏi Tiền gia."

Nghe được lời này, Trần Trường Sinh lập tức vui vẻ: "Ngươi đây là đang đánh cược tính mạng, ngươi tin tưởng ta đến vậy sao?"

Nghe vậy, Tiền Nhã một lần nữa trợn trắng mắt nói: "Ta không phải tin tưởng ngươi, ta là đang tin tưởng chính mình."

"Làm ăn có đôi khi phải đánh cược, từ khi ta khống chế Vạn Bảo Trai đến nay, ánh mắt của ta chưa bao giờ sai lầm."

"Cho nên bây giờ ta cũng tin tưởng ánh mắt của ta, mặt khác nguyện vọng ngươi hứa hẹn thật sự không có hạn chế sao?"

Nghe được lời của Tiền Nhã, Trần Trường Sinh chậc lưỡi nói; "Cũng không phải là không có hạn chế, hy vọng ngươi đến lúc đó không nên đưa ra loại nguyện vọng không thực tế kia."

"Ví dụ như ta muốn thêm ba nguyện vọng, hoặc là ta muốn làm Thiên Mệnh Giả gì đó."

Bình Luận (0)
Comment