"Nói đi, ngươi thấy nàng thế nào?"
Hướng đầu về phía Hóa Phượng, Trần Trường Sinh ra hiệu cho Tiền Nhã phát biểu ý kiến của mình một chút.
Thấy thế, Tiền Nhã suy tư một chút, mở miệng nói: "Xử lý mọi việc gọn gàng, không hổ là công chúa Khổng Tước tộc."
"Còn ngươi, ngươi thấy thế nào."
Trần Trường Sinh lại hỏi thăm Tô Uyển Nhi ở một bên.
Đối mặt với tình huống như vậy, Tô Uyển Nhi có chút phát mộng, bởi vì nàng không nghĩ tới Trường Sinh đại ca sẽ hỏi ý kiến của mình.
"Hóa Phượng cô nương tự nhiên là vô cùng tốt, sự kiên cường của nàng cho tới bây giờ ta cũng đều chưa từng thấy."
Nghe ý kiến của hai người, Hồ Khoai Tây ở bên cạnh rút ra một chiếc khăn tay, lau dầu mỡ trên tay Trần Trường Sinh.
Đồng thời, nàng còn cẩn thận gói bánh rau dại bằng một tờ giấy dầu, để tránh tay Trần Trường Sinh bị dính bẩn.
"Rốp!"
Bánh rau dại bên ngoài giòn, bên trong mềm bị Trần Trường Sinh cắn một miếng, ăn bánh rau dại mỹ vị, đôi mắt Trần Trường Sinh híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
"Nha đầu, ngươi cảm thấy nàng thế nào?"
Nghe vậy, Hồ Khoai Tây nhìn thoáng qua Hóa Phượng đứng cách đó không xa cười nói: "Cũng được, ít nhất nàng có tư cách đứng trước mặt công tử nói chuyện."
Thu thập xong ý kiến của ba người, bánh rau dại trong tay Trần Trường Sinh cũng bị ăn không còn một mảnh.
Tiện tay cọ dầu mỡ không cẩn thận dính vào lên trên vai Tiền Nhã, Trần Trường Sinh bắt chéo chân, thảnh thơi nói: "Ta rất không nghĩ ra, ngươi tại sao muốn bái ta làm sư phụ."
"Ca ca của ngươi là Khổng Tước Tiểu Minh Vương, thực lực có thể nói là có một không hai đương thời, hắn dạy ngươi chẳng phải là càng tốt hơn sao."
Nghe nói như thế, Hóa Phượng mở miệng nói: "Ca ca ta đã dạy hết mọi thứ cho ta, nhưng ta vẫn thua ngươi."
"Điều này đủ để chứng minh, đạo của hắn không phù hợp với ta."
"Vậy ngươi còn có thể tìm Sơn Hà thư viện, dù sao mục đích ngươi tới đây cũng là vì điều này."
"Đạo của Sơn Hà thư viện bao hàm ngàn vạn, từng sản sinh ra vô số cường giả, ngươi nên bái sư ở Sơn Hà thư viện mới đúng."
"Sơn Hà thư viện không có đạo của ta, ta tới đây chỉ là cầu "Kỹ" mà không phải cầu "Đạo"."
Nghe đến đây, Trần Trường Sinh lập tức vui vẻ.
"Không phải chứ, lời này của ngươi rất thú vị."
"Ta cũng tới Sơn Hà thư viện làm học sinh, Sơn Hà thư viện không dạy được ngươi, dựa vào cái gì ta có thể dạy ngươi."
"Trực giác!"
"Ta cảm thấy ngươi có thể dạy ta, cho nên ta tới."
"Vậy nếu ngươi sai thì sao?"
"Sai hay không thử liền biết, nếu như ta thật sự sai lầm vậy ta sẽ rời khỏi ngươi, sau đó đánh bại ngươi."
"Dùng thứ học được ở chỗ ta đánh bại ta?"
"Đúng vậy!"
"Ta cũng không cho rằng, dùng đồ vật của ngươi đánh bại ngươi, là một loại chuyện không vẻ vang gì."
Nghe xong, Trần Trường Sinh chậc lưỡi nói: "Có chút đạo lý."
"Nếu như ta nhớ không lầm, chúng ta đã từng có quy ước."
"Trước khi ngươi đánh bại ta, ngươi nghe được danh hào của ta đều phải nhượng bộ lui binh, cho nên hiện tại ngươi có thể cút."
"Không thành vấn đề, nhưng ta còn sẽ trở lại."
Nói xong, Hóa Phượng dứt khoát rời đi, mà Trần Trường Sinh cũng cầm lấy đũa.
Nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh đang ăn cơm, Diệp Vĩnh Tiên thản nhiên nói: "Ngươi thật là rảnh rang."
"Dù sao cũng còn nhiều thời gian, coi như xem trò cười."
"Mọi người mau ăn đi, ngày mai còn có vòng khảo hạch thứ hai đấy."
...
Tại Yêu Đình.
Cung điện rộng lớn trống trải vô cùng, một nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa.
Lúc này, một ngọc giản được đưa tới.
Tiếp nhận ngọc giản, nam tử trẻ tuổi đảo thần thức qua, trong nháy mắt đã biết nội dung bên trong.
"Thập Toàn Công Tử, cái tên thật kiêu ngạo."
Nghe nói như thế, người đưa ngọc giản cúi đầu nói: "Khởi bẩm Yêu Hoàng, chuyện của công chúa đã huyên náo xôn xao trong tộc ta."
"Rất nhiều tộc nhân kêu gào muốn nghiêm trị Thập Toàn Công Tử, thậm chí tỏ vẻ muốn tiến một bước áp súc lãnh địa Nhân tộc."
"Muốn để Nhân tộc trở thành chủng tộc phụ thuộc của tộc ta."
"Để Nhân tộc trở thành chủng tộc phụ thuộc, có chút thú vị."
"Vậy Thần tộc lại nên như thế nào?"
Nghe vậy, người đưa ngọc giản do dự một chút nói: "Đồng dạng cũng là như thế."
"Đại bộ phận tộc nhân cho rằng, hiện nay là tộc ta chấp chưởng thiên hạ, không cần thiết chia ba thiên hạ cùng với hai tộc Nhân Thần."
Nhận được câu trả lời này, nam tử trẻ tuổi nhẹ nhàng gõ tay vịn.
Thật lâu sau, nam tử trẻ tuổi mở miệng nói: "Yêu tộc cũ cùng với Yêu tộc mới đều nghĩ như vậy sao?"
"Đúng vậy, bên phía Lư tộc Hổ còn truyền lời tới, chỉ cần có thể nhất thống thiên hạ, ai kế nhiệm vị trí Yêu Đế cũng không thành vấn đề."
"Yêu tộc mới và Yêu tộc cũ đều không có quan hệ."
Nghe nói vậy, nam tử trẻ tuổi nở nụ cười: "Thế giới này luôn thích gán cho chúng sinh đủ loại nhãn mác."