"Dưới tình huống này, Nhân tộc còn có đường sống trước mặt Yêu tộc, còn có tương lai sao?"
"Càng phiền toái hơn là, loại chuyện mua bán điểm tích lũy này là không thể cấm được."
"Sơn Hà thư viện bao gồm cả ta, cũng đều không thể giám sát tất cả học sinh."
"Cho dù ta thúc đẩy cải cách chế độ, khiến điểm tích lũy trở nên không thể giao dịch, vậy có vài người cũng sẽ dùng điểm tích lũy mua tài nguyên đặc hữu của thư viện, sau đó bán qua tay."
"Một khi lòng người có vấn đề, thì dù hệ thống có tốt đến đâu cũng không quản lý được."
Nghe Trần Trường Sinh phân tích xong, Hồ Khoai Tây cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống.
Bây giờ nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương Hạo không muốn can thiệp vào chuyện này, vì chuyện này quá phức tạp, quá phiền phức.
Đối mặt với cục diện rắc rối phức tạp này, Hồ Khoa Tây suy tư một chút rồi nói: "Công tử định làm sao bây giờ?"
"Không làm gì cả." Trần Trường Sinh nhìn chiến đấu trên bầu trời cười nói: "Nếu cục diện trước mắt đã khó giải, vậy tại sao chúng ta không thử phá cục từ chỗ khác."
"Ngươi cảm thấy trong đám người chúng ta, ai mới là người phá cục."
Nghe vậy, Hồ Khoai Tây cẩn thận suy tư.
Trước mắt vây quanh bên người Trần Trường Sinh, đều là tồn tại lai lịch phi phàm.
Mỗi người bọn họ đều có thể trở thành mấu chốt phá cục, nhưng muốn tìm được lựa chọn chính xác trong số nhiều người như vậy, đây không phải chuyện đơn giản.
Đang nghĩ ngợi, Tiền Nhã đi tới: "Công tử, sao người lại ở đây!"
"Động tĩnh đánh nhau vừa rồi của bọn họ làm ta sợ muốn chết, may mắn ta trốn nhanh, nếu không ta liền trúng chiêu."
"Ta có thể ở ký túc xá khác hay không, tiếp tục ở cùng với các nàng, ta chết mất thôi."
Nghe được Tiền Nhã phàn nàn, Trần Trường Sinh cười ha ha nói; "Không được!"
"Nếu ngươi không ở cùng với các nàng, thì phần thưởng ta hứa cũng đừng mong lấy."
"Ngoài ra ngươi đi vào nội bộ thư viện một chuyến, trả phí lần đánh nhau này đi."
"Căn cứ theo quy củ của thư viện, bất cứ ai đánh nhau làm hỏng đồ đều phải bồi thường theo giá niêm yết."
Nghe vậy, mặt Tiền Nhã lập tức xụ xuống.
"Công tử, tại sao bọn họ đánh nhau lại bắt ta trả tiền."
"Hơn nữa, bồi thường của Sơn Hà thư viện rất đắt, bắt ta trả nhiều tiền thế, ngài thà giết ta đi còn hơn."
Nhìn dáng vẻ tủi thân của Tiền Nhã, khóe miệng Trần Trường Sinh giương lên nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi bỏ tiền đâu, số tiền này ta sẽ bỏ ra."
Nói xong, Trần Trường Sinh ném một cái túi da thú qua.
Thấy thế, vẻ mặt của Tiền Nhã lập tức sáng rỡ.
"Công tử, ngài sớm làm thế này có phải tốt rồi không."
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm thỏa đáng."
Vỗ ngực cam đoan, Tiền Nhã vui vẻ rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tiền Nhã, Hồ Khoai Tây trầm tư thật lâu, nói: "Công tử, người phá cục không phải là Tiền Nhã đó chứ?"
"Không sai, chính là nàng."
Nhận được câu trả lời này, Hồ Khoa Tây nhíu mày: "Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể làm được?"
"Chỉ bằng vào da mặt nàng dày, chỉ bằng nàng tiến thối có độ, dựa vào khả năng kiếm tiền của nàng." Nói xong, Trần Trường Sinh đứng lên: "Điểm tích lũy và trợ cấp đã hình thành tử cục, ai động vào hai thứ này đều sẽ bị phản phệ."
"Đây cũng là nguyên nhân vì sao thư viện vẫn mãi không có cách nào giải quyết vấn đề."
"Nếu không thể phá cục từ bên trong, như vậy cũng chỉ có thể phá cục từ bên ngoài."
"Luận về thiên phú tu hành, Hóa Phượng vượt xa Tiền Nhã, cho dù là Uyển Nhi cũng mạnh hơn Tiền Nhã."
"Nhìn từ bề ngoài, dùng Hóa Phượng làm quân cờ sẽ càng tiện hơn một chút."
"Nhưng sự thật lại là, dùng Hóa Phượng làm quân cờ, sẽ làm nội bộ Yêu tộc phát sinh rung chuyển, ta không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh."
"Hơn nữa Hóa Phượng tuy rằng thông minh, nhưng nàng không thích hợp làm loại chuyện này."
Nghe đến đây, Hồ Khoai Tây suy nghĩ một chút rồi nói: Vậy ai sẽ gánh tội chuyện lần này?"
"Yêu tộc cũ và Thần tộc."
"Từ sau trận chiến diệt thiên, Yêu tộc ngày càng mạnh mẽ, nhưng Yêu tộc cũ lại không theo kịp bước chân thời đại."
"Ngược lại, Yêu tộc mới có nhân tài xuất hiện lớp lớp."
"Nói trắng ra, Yêu tộc cũ đang ngăn cản thế giới này phát triển."
"Thần tộc tuy an phận thủ thường, nhưng bản thân sự tồn tại của bọn họ chính là một loại sai lầm."
"Chính là bởi vì Thần tộc và Yêu tộc cũ liên thủ, mới có thể ép Yêu tộc mới không thở nổi."
"Cho nên lần này bọn họ phải gánh oan ức rồi."
Nghe xong, Hồ Khoai Tây liếc mắt nhìn Trần Trường Sinh một cách u oán: "Công tử, ta cũng là Yêu tộc cũ, cho nên lần này ta cũng phải cõng nồi sao?"
"Sẽ không."
"Nha đầu, không thể không nói ngươi rất thông minh, luôn giữ mình ngoài cuộc không phải là một chuyện xấu."
"Hồ tộc Thanh Khâu ở dưới ảnh hưởng của ngươi đã làm rất tốt, Hồ tộc Thanh Khâu lần này không phải cõng nồi."