"Nghĩ hay lắm!" Tiền Nhã trực tiếp ngắt lời Điền Quang, sau đó nổi giận đùng đùng ngồi xuống.
"Để gian thương ngươi lấy không tiền, không có cửa đâu."
"Tiết học này, ta nhất định sẽ nghe."
Nhìn dáng vẻ của Tiền Nhã, Điền Quang bất đắc dĩ gãi đầu, nói: "Được rồi, nếu các ngươi đã muốn nghe giảng bài, vậy ta sẽ giảng cho các ngươi."
"Nhưng còn một lúc nữa mới đến giờ học, chúng ta chờ thêm chút nữa."
Nói xong, Điền Quang cười ha hả chạy tới bên cạnh Trần Trường Sinh, bắt đầu chào hàng một ít đồ vật.
Đối mặt với lời nói không ngớt của Điền Quang, Trần Trường Sinh vẫn luôn dùng mỉm cười để ứng đối.
Lúc này, một giọng nói truyền tới.
"Sao các ngươi lại ở đây?"
Nghe giọng quay đầu nhìn lại, phát hiện người đến chính là Từ Hổ.
Trông thấy thân ảnh Từ Hổ, Trần Trường Sinh chậc lưỡi nói: "Hóa Phượng, hôm nay ngươi hình như còn chưa có giáo huấn hắn?"
"Đúng vậy, sau khi học xong, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay."
"Không thành vấn đề."
Nghe được Trần Trường Sinh cùng với Hóa Phượng đối thoại, khóe miệng Từ Hổ giật giật.
"Đạo hữu, ta biết ngươi không có ác ý với ta, bằng không lúc bái sư ngươi cũng sẽ không mở miệng chỉ điểm ta."
"Có lời gì chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không, đâu cần nhất thiết phải động tay động chân chứ?"
Đối mặt với Từ Hổ "tủi thân", Trần Trường Sinh thản nhiên nói: "Muốn không bị đánh, ngươi chỉ có hai biện pháp."
"Thứ nhất, đánh bại toàn bộ chúng ta."
"Thứ hai, nghĩ cho kỹ mình tại sao bị đánh."
"Nếu không thể đáp ứng hai biện pháp này, ngươi liền chuẩn bị tinh thần bị đánh chết đi."
Nói xong, Trần Trường Sinh không để ý Từ Hổ nữa.
Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Từ Hổ, Tiền Nhã chớp mắt, tiến lên bắt chuyện: "Từ đạo hữu, ngươi có chỗ nào đắc tội với công tử sao?"
"Bằng không với tính cách của công tử, sẽ không bắt chết ngươi không thả."
Nghe được lời nói của Tiền Nhã, Từ Hổ lúc này ủy khuất nói: "Tiền cô nương, Thiên Hạ Đệ Nhất Xuân chúng ta và Tài Thần nhất mạch cũng có chút giao tình."
"Từ Hổ ta là hạng người gì, ngươi hẳn là rõ ràng."
"Nói thật, trong các ngươi ngoại trừ ngươi và Hóa Phượng cô nương, những người khác ta vẫn là lần đầu tiên gặp."
"Vậy ta cũng không giúp được gì, ngươi phải tự mình suy nghĩ, ta thật sự không nghĩ ra."
"Đúng rồi, chỗ ta có một nhóm linh đan diệu dược, ngươi có hứng thú hay không?"
Đối mặt với hành vi chào hàng này của Tiền Nhã, Từ Hổ căn bản không có tâm tư để ý tới.
Nhưng nể giao tình giữa hai nhà, Từ Hổ vẫn thuận miệng hỏi một câu: "Linh đan diệu dược gì?"
"Luân Hồi Tửu."
Vừa nghe được lời này, Từ Hổ nghiêm túc hẳn lên, hỏi: "Luân Hồi Tửu là đan dược Vạn Bảo Trai bán ra, bây giờ ở trên thị trường một đan khó cầu, ngươi làm sao có thể có?"
"Cho dù ngươi là người của Tài Thần nhất mạch, tự ý bán đan dược, chỉ sợ cũng sẽ bị trừng phạt."
Nghe được lời Từ Hổ nói, Tiền Nhã phất tay cười nói: "Từ đạo hữu, ngươi có lẽ đã quên hiện nay ai đang quản lý Vạn Bảo Trai."
"Nói thật cho ngươi biết, Luân Hồi Tửu ban đầu là do ta bán ra."
"Ta là người đầu tiên biết loại đan dược này, cho nên bán một chút đan dược ngoài định mức, hẳn không phải là vấn đề gì."
"Hóa Phượng và Vĩnh Tiên ra tay ác như vậy, ngươi nếu không có đan dược tốt sẽ không ổn đâu."
"Sao, có hứng thú lấy vài viên không?"
Nói xong, Tiền Nhã lật tay phải, lấy ra một viên đan dược đen sì.
Theo đan dược xuất hiện, một mùi hương đặc biệt cũng tỏa ra.
Vĩnh Tiên đang ngồi tĩnh tọa mở mắt, sau đó nhìn về phía Trần Trường Sinh nhẹ giọng nói: "Ngươi làm ra?"
"Đúng vậy."
"Thật vô đạo đức."
"Cảm ơn đã khen."
Nói xong, Diệp Vĩnh Tiên một lần nữa nhắm mắt lại.
Nhìn đan dược trong tay Tiền Nhã, Từ Hổ cũng có chút động tâm.
"Đan dược này tuy tốt, nhưng giá cả..."
"Yên tâm, với giao tình của chúng ta, khẳng định cho ngươi giá ưu đãi. Đúng rồi, ngươi không ở nội viện, tới đây làm gì."
"Không biết, sư phụ ta bảo ta tới. Sư phụ bảo ta ở chỗ này đủ một canh giờ, cụ thể làm gì thì chưa nói. Còn các ngươi ở đây là..."
"Trường Sinh đại ca!" Từ Hổ còn chưa nói hết, đã bị Tô Uyển Nhi chạy tới từ xa cắt ngang.
Nhìn thấy Tô Uyển Nhi đến, khóe miệng Trần Trường Sinh cũng hơi giương lên.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Sư phụ nói ta còn chưa bước vào tu hành, cho nên để ta tới học chút cơ sở."
"Chờ sau khi học xong cơ sở, sư phụ lại dạy ta những thứ khác."
"Trường Sinh đại ca các ngươi cũng là tới nghe giảng bài sao?"
"Đúng vậy." Nói xong, Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về một bên nói: "Ra đi, nếu không ra, ta sẽ bảo Vĩnh Tiên động thủ."
Vừa dứt lời, một tiểu mập mạp cùngvới một nữ tử tai cáo tuyệt mỹ đi ra.
Người tới chính là Phi Vân của Thiên Tàm tộc và Hồ Yên của Hồ tộc Thanh Khâu.
"Nói một chút đi, các ngươi vì sao cũng tới đây, nói không rõ ràng ta liền sẽ đánh người."