Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 735 - Chương 735: Huỷ Phong Thần Bảng

Chương 735: Huỷ Phong Thần Bảng

"Ta muốn phá hủy Phong Thần Bảng, để khí vận của Yêu Đình không ngưng tụ nữa."

"Hai tộc Thần Yêu cướp đi khí vận Yêu Đình, nếu để cho bọn hắn khí vận phong thần vượt qua lôi kiếp, vậy kế tiếp sẽ là một trận huyết chiến."

"Ta không cho phép ngươi làm như vậy!"

Hóa Phượng thôi động Hạo Thiên Kính muốn ngăn cản hành vi của Tiểu Minh Vương, nhưng Hạo Thiên Kính uy năng to lớn lại không lay động được Tiểu Minh Vương mảy may.

"Vô dụng, ta đã sớm hòa làm một thể với khí vận của Yêu Đình, muốn ngăn cản ta, trừ phi Đại Đế tự mình ra tay."

"Ta không muốn nhìn thấy các ngươi chết, cho nên cái giá của trận chiến tất thắng này, chính là ta chết."

Nói xong, Tiểu Minh Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ sâu trong hư không.

Nạp Lan Tính Đức dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Minh Vương, chỉ thấy hắn than nhẹ một tiếng, sau đó vung tay phải lên.

Một quyển thư tịch màu vàng xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tô Uyển Nhi, có đại đạo của Chí Thánh gia trì, Tô Uyển Nhi tạm thời có được thực lực cường đại.

Có đầy đủ lực lượng thôi động, tiếng đàn động lòng người kia truyền vào lỗ tai mỗi người.

Dưới tác dụng của từng nốt nhạc xanh biếc, Tiểu Minh Vương và khí vận Yêu Đình nối liền, mà Phong Thần Bảng lơ lửng trên đỉnh đầu hai tộc Thần Yêu cũng bay đến đỉnh đầu Tiểu Minh Vương.

Cấm chế mà cao thủ hai tộc liên thủ thiết hạ, dần dần hòa tan ở dưới tiếng đàn của Tô Uyển Nhi.

Đối mặt với tình huống như thế, một vị cao thủ Thần tộc nửa bước Tiên Vương cảnh, lúc này muốn đi cắt ngang Tô Uyển Nhi đánh đàn.

Nhưng mà chỉ mới bước ra hai bước, một cây thước đã quất bay hắn ra ngoài.

"Không nghe lời, phải bị phạt!"

Giọng nói của Nạp Lan Tính Đức khiến cao thủ hai tộc Thần Yêu lập tức run sợ.

Nhưng chỉ là một lần ra tay tùy tiện như vậy, đỉnh đầu Nạp Lan Tính Đức trong nháy mắt tụ tập một đám mây đen.

Thấy thế, Nạp Lan Tính Đức cũng chỉ đành ngừng ý niệm tiếp tục ra tay.

"Hôm nay, Khổng Tước Tiểu Minh Vương ta, sẽ đoạn tuyệt sinh cơ của các ngươi, ân oán vạn năm qua, hôm nay sẽ đoạn tuyệt."

Nói xong, Khổng Tước Tiểu Minh Vương trực tiếp tự bạo Phong Thần Bảng trên đỉnh đầu.

"Ầm!"

"Phốc!"

Phong Thần Bảng bị hủy, khí vận Yêu Đình giảm xuống ba thành, Tiểu Minh Vương cũng bị cắn trả cực kỳ nghiêm trọng.

Thấy thế, Tiểu Minh Vương lau đi máu tươi nơi khóe miệng, quay đầu nhìn Hóa Phượng một cái.

"Tiểu Phượng, con đường sau này ngươi phải tự mình đi."

"Ca ca!"

Nhìn Tiểu Minh Vương dần dần binh giải, Hóa Phượng tê tâm liệt phế kêu lên.

Từ nhỏ đến lớn, người quan tâm và yêu thương nàng nhất, chỉ có người ca ca này.

Trần Trường Sinh từng nói, nếu như mình đi nhanh một chút, ca ca có lẽ sẽ không cần chết.

Lúc ấy Hóa Phượng không hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng âm thầm liều mạng tu luyện, bởi vì nàng không muốn để cho ca ca duy nhất này chết đi.

Cho đến ngày nay, Hóa Phượng rốt cục hiểu được "đi nhanh một chút" mà Trần Trường Sinh nói là có ý gì.

Nếu như hôm nay mình có thể đánh bại tất cả địch nhân, vậy ca ca cũng không cần chết!

Động tĩnh Tiểu Minh Vương binh giải khiến hai người Trần Trường Sinh dừng tay.

Nhìn động tĩnh phía dưới, Ba Đồ Lỗ thản nhiên nói: "Tản khí vận Yêu Đình đi, ngươi đây là dồn bọn hắn vào đường chết!"

"Tin tưởng ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra, bọn hắn vừa rồi cũng không có hạ tử thủ."

"Bởi vì bọn hắn còn chờ vượt qua lôi kiếp, sau đó làm chó cho người chiến thắng."

"Ngươi là một trong những người thắng, rất có thể bọn hắn là chó tương lai của ngươi, giết chết tất cả có phải quá lãng phí hay không?"

"Còn nữa, ngươi làm như vậy, bọn hắn sẽ tìm ngươi liều mạng."

Nghe vậy, Trần Trường Sinh chép miệng nói: "Nếu đã muốn chặt đứt, vậy thì chặt đứt triệt để một chút."

"Nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, ta không phải loại người kéo dài dây dưa, ta cũng không có hứng thú để bọn hắn làm chó cho ta."

"Ha ha ha!"

"Tác phong của ngươi vẫn là trước sau như một, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là chém tận giết tuyệt."

"Trận quyết đấu hôm nay là ta bại, Cấm Địa Hoang Cổ kiếp này không xen vào."

Nghe nói như thế, Trần Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Nói vậy thì hơi khiêm tốn rồi, đánh thêm nửa tháng nữa, đoán chừng ta sẽ thua ngươi."

"Bỏ cuộc dễ dàng như vậy, không giống tác phong của ngươi!"

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Trường Sinh, Ba Đồ Lỗ thản nhiên nói: "Nể tình cố nhân, cho ta chút mặt mũi đi."

"Từ sau khi thua Hoang Thiên Đế, ta vẫn khắc khổ tu hành chưa bao giờ lười biếng."

"Nhưng còn ngươi?"

"Cuộc chiến Đăng Thiên Lộ lần thứ hai, ngươi phế bỏ toàn bộ tu vi, cho đến ngay nay ngươi đã nghiêm túc tu luyện được bao năm tháng?"

Đối mặt với vấn đề này, Trần Trường Sinh nghiêm túc suy tư một chút.

"Ờm..."

"Nếu tính cả mấy chục năm gần đây, hẳn là có thể góp đủ hai trăm năm."

Bình Luận (0)
Comment