"Con đường trường sinh không thể lách qua cửa ải sinh tử này, cho nên các ngươi muốn để cho tất cả sinh linh tăng tốc tử vong, sau đó dùng hình thức đầu thai trùng sinh."
"Nhưng ta tin tưởng các ngươi, hẳn là còn chưa giải quyết được vấn đề tuổi thọ cực hạn của sinh linh."
"Luân hồi trong miệng các ngươi, hẳn là tạo lập một thế giới khép kín, sau đó biến sinh linh bên trong thành gia súc, để cho các ngươi thí nghiệm."
"Mà những sinh linh tham dự luân hồi này, trên bản chất cũng chưa có thoát khỏi hạn chế tuổi thọ."
"Các ngươi chẳng qua là chia tuổi thọ của bọn họ ra thành nhiều đoạn, đúng không?"
"Ha ha ha!" Nghe Trần Trường Sinh nói xong, Nạp Lan Phù Dao cười to.
"Trần huynh nói chuyện luôn là một châm thấy máu, Phù Dao thật sự là bội phục vạn phần."
"Lấy tính cách của Trần huynh, chắc hẳn sẽ không đồng ý chuyện này đi."
"Đương nhiên sẽ không, hơn nữa nếu Hoang Thiên Đế biết, hắn sẽ giết chết các ngươi."
"Không sai, cho nên chúng ta chờ hắn đi rồi mới động thủ."
"Trần Trường Sinh, át chủ bài của ngươi đã không còn nữa rồi!"
Đối mặt với ánh mắt có chút kích động của Nạp Lan Phù Dao, Trần Trường Sinh bình tĩnh phất phất tay nói: "Ta biết ngươi muốn giết ta, nhưng không nên sốt ruột phơi bày chân tướng như vậy."
"Nếu chết không rõ ràng, vậy ta nhất định sẽ chạy loạn khắp nơi."
"Vạn nhất bọn người Hoang Thiên Đế bị ta không cẩn thận khuyên trở về, cuộc sống của các ngươi liền không dễ chịu như vậy."
Nghe nói như thế, Nạp Lan Phù Dao bình phục một chút tâm tình trong lòng nói: "Xin lỗi, vừa rồi có chút thất thố."
"Dù sao giết chết một vị cường giả như ngươi, là chuyện rất có cảm giác thành tựu."
Thấy thế, Trần Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Nể tình ta để ngươi có được cảm giác thành tựu lớn như vậy, ngươi càng phải trả lời ta thêm hai vấn đề."
"Vấn đề thứ nhất, các ngươi thật sự không sợ Hoang Thiên Đế quay đầu lại đánh các ngươi sao?"
"Mặt khác đám người Tiểu Tiên Ông kia cũng không phải loại lương thiện gì, nếu bọn họ giúp ta, các ngươi chưa chắc đã có phần thắng."
Nghe vậy, Nạp Lan Phù Dao thản nhiên nói: "Những người có khả năng hỗ trợ ngươi, chúng ta đều đã tính toán cả rồi."
"Hoang Thiên Đế đang làm chuyện rất lớn, hắn không có khả năng quay đầu."
"Một khi hắn quay đầu lại, đối phó ngươi liền không chỉ là chúng ta."
"Đám người Tiểu Tiên Ông kia tự thân khó bảo toàn, căn bản không có tinh lực tới cứu ngươi."
"Ngươi sẽ không cho rằng, Tiểu Tiên Ông mời ngươi rời núi chúng ta không biết chứ?"
Nghe xong, Trần Trường Sinh gật đầu nói: "Các ngươi tính toán quả thật toàn diện, còn gì nữa không?"
"Có!"
"Bạch Trạch xu cát tị hung, Kim Tàm Cổ đủ để đánh chết Thiên Mệnh Giả, Hóa Phượng đang gánh chịu Thiên Mệnh, thiên kiêu Từ Hổ."
"Bạch Phát Kiếm Thần, Trù Tiên của Hồ tộc, Hổ Bôn Mị Ảnh hai đại quân đoàn chỉ còn một hơi tàn."
"Thậm chí ngay cả thi thể Yêu Đế và U Minh Sâm Lâm ngươi cực ít tiếp xúc cũng nằm trong cân nhắc của chúng ta."
"Cho nên lần này ngươi định lấy cái gì đấu với chúng ta."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nạp Lan Phù Dao, Trần Trường Sinh thở dài nói: "Ta biết ngay các ngươi đã điều tra rõ tất cả át chủ bài của ta."
"Nếu không phải như vậy, ta cũng không đến tìm ngươi một mình."
"Nhưng có một vấn đề ta rất tò mò, có rất nhiều người tu vi cao hơn ta, người không ưa cách làm của các ngươi càng nhiều hơn. Nhưng vì sao các ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta không buông?"
Đối mặt với vấn đề của Trần Trường Sinh, Nạp Lan Phù Dao nói: "Bởi vì ánh mắt của Trần Trường Sinh ngươi rất là đáng sợ."
"Ngươi luôn có thể ở trong biển người mênh mông tìm được đúng người, lúc này mới qua bao lâu, ngươi lại tìm được một Hóa Phượng."
"Nếu cứ để cho ngươi tiếp tục làm như vậy, muốn giết ngươi cũng không phải một chuyện đơn giản."
"Không chỉ có thế, khả năng tìm nhược điểm của Trần Trường Sinh ngươi càng là nhất tuyệt."
"'Luân Hồi' chúng ta mở ra không dám nói là thập toàn thập mỹ, nhưng tuyệt đối không ai có thể ngăn cản."
"Nhưng Trần Trường Sinh ngươi là ngoại lệ trong ngoại lệ, không ai có thể cam đoan ngươi sẽ không nghĩ ra được biện pháp phá hư 'Luân Hồi'."
"Cho nên để kế hoạch được tiến hành thuận lợi, chúng ta nhất định phải giết ngươi."
"Vậy còn Tử Bình?"
"Chuyện này có liên quan đến hắn không?"
"Đương nhiên là có, cho nên về công hay về tư, ngươi đều phải chết."
Nghe xong, Trần Trường Sinh thở dài một tiếng, nói: "Thái độ của ngươi thật đúng là kiên quyết."
"Nói thật, ta không có bất kỳ nắm chắc nào thắng ngươi, cho nên ta muốn đổi một phương thức đánh cược với ngươi."
"Đánh cược cái gì?"
"Cược mạng!"
"Ta muốn xem, hai chúng ta rốt cuộc là ai chết trước."
Vừa dứt lời, trán Nạp Lan Phù Dao nổi gân xanh.
Mặc dù phải chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn, nhưng vẻ mặt của Nạp Lan Phù Dao vẫn giữ được bình tĩnh.
"Đây chính là uy lực của Kim Tàm Cổ sao?"