Đối mặt với lời này, tiểu Tiên Ông gấp đến vò đầu, cuối cùng tiểu Tiên Ông nhìn về phía bóng người nơi xa nói: "Thắng cũng đã thắng, các ngươi còn chọc hắn làm gì?"
"Hắn vốn đã ở bên bờ vực phát điên, các ngươi nhất định phải khiến hắn hoàn toàn phát điên."
"Lần này thì tốt rồi, mọi người đừng sống nữa, ôm nhau cùng chết đi."
Nhìn thấy tình hình hiện tại, Trần Thập Tam vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng: "Tiên sinh, Thập Tam biết ngài chịu ủy khuất, hiện tại cũng đã nguôi giận, tiên sinh trước kia cũng nên trở lại rồi, đúng không?"
"Ta vốn là một người chết, trước khi biến mất có thể làm một chuyện cuối cùng vì thế giới này, Thập Tam đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
"Ta không đồng ý!"
"Thập Tam, ngươi phải tin tưởng ta, tuy ta không cứu được ngươi, nhưng để ngươi sống thêm ba, năm ngàn năm nữa không phải là vấn đề lớn."
"Ta biết." Trần Thập Tam cười gật đầu nói: "Tiên sinh luôn có thể làm những điều mà người thường không thể làm được."
"Nhưng sau khi sống lay lắt ba, năm ngàn năm thì sao?"
"Người chung quy là phải chết, sống rực rỡ như hoa mùa hè, chết yên bình như lá mùa thu."
"Đây là mong muốn trong lòng Thập Tam, cũng là suy nghĩ trong lòng Thập Tam."
"Thập Tam từ nhỏ đã bướng bỉnh, cho nên chưa bao giờ cầu người khác, hôm nay Thập Tam khẩn cầu tiên sinh."
Nói xong, Trần Thập Tam chắp tay hành đại lễ với Trần Trường Sinh.
Nhìn Trần Thập Tam lần đầu tiên chính thức "cầu" mình, hốc mắt Trần Trường Sinh đỏ lên.
"Phù!"
Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, khóe miệng Trần Trường Sinh run rẩy nói: "Mộng Ngọc, trượng phu của ngươi bây giờ muốn đi tìm cái chết, khuyên hắn đi."
Nghe vậy, Mộng Ngọc mỉm cười, sau đó nhìn về phía Trần Thập Tam bên cạnh, nói: "Tiên sinh, ta chỉ là một nữ nhân, đại sự trong nhà đều do trượng phu làm chủ."
"Trong mắt ta, trượng phu của ta là tồn tại đỉnh thiên lập địa trên thế gian này, không ai có thể sánh bằng."
Nghe nói như thế, Trần Trường Sinh thống khổ nhắm hai mắt lại.
Thật lâu sau, Trần Trường Sinh mở mắt nói: "Lúc trước khi gặp được ngươi ta đã nói, chỉ cần ngươi chịu cầu ta, ta sẽ giúp ngươi."
"Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ta liền như ngươi mong muốn."
"Tất cả đi đi, tất cả đều như các ngươi mong muốn."
Nói xong, Trần Trường Sinh quay người trở về căn phòng có chút tồi tàn kia.
Nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, mọi người há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói nên lời.
Lại qua một hồi, mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại Niệm Sinh và Cát Hồng.
"Tổ tông của ta, mau trở về đi."
"Nơi đó không thể thiếu người, ta rời đi một khoảng thời gian như vậy, đã vô cùng nguy hiểm."
Ta biết rồi, để ta nhìn thêm một lát nữa."
Sau mười hơi thở, Niệm Sinh cũng rời đi cùng với Cát Hồng.
...
Trong hư không.
"Xoát!" Kiếm khí sắc bén cắt vào hư không vô tận, bóng người lúc trước đang bị Trần Thập Tam truy sát.
"Kiếm Thần, ngươi chớ có phách lối, thật sự cho rằng ta đấu không lại ngươi sao?"
Đối mặt với lời nói của bóng người, Trần Thập Tam nhàn nhạt nói: "Với trạng thái hiện tại của ta, tự nhiên là không thắng được ngươi, nhưng chém đi một bộ phận của ngươi vẫn là không có vấn đề."
"Ngươi muốn mạng của ta, ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi không nên ức hiếp tiên sinh."
"Nếu thức thời, ngươi hãy để ta chém ngươi một kiếm, nếu như phản kháng, vậy một kiếm cuối cùng của ta chính là dành cho ngươi."
Nghe nói như thế, bóng người thiếu chút nữa tức giận đến mức chửi má nó.
Kiếm Thần bây giờ đã là dầu hết đèn tắt, nhưng tất cả mọi người đều biết trong lòng hắn còn có một kiếm cuối cùng.
Điều này cũng có nghĩa là, hắn có thể tùy ý lựa chọn một người đồng quy vu tận.
Không có ai muốn bị một người sắp chết kéo xuống nước.
Nghĩ vậy, tốc độ phi hành của bóng người không khỏi chậm lại một chút, dù sao bị thương cũng tốt hơn so với mất mạng.
Ở bên ngoài Cùng Kỳ Mộ.
"Này thì chọc hắn, này thì chọc hắn."
"Thắng rồi thì thôi đi, lại nhất định phải đi chọc tên điên kia, suýt nữa hù chết lão tử."
Trên đường Cát Hồng cùng với Niệm Sinh trở về, "trùng hợp" đi ngang qua Cùng Kỳ Mộ, sau đó hai người liền đánh lén người vây khốn mộ Cùng Kỳ.
Trong đó Cát Hồng đánh tàn nhẫn nhất, hơn nữa còn vừa đánh vừa mắng.
Chờ sau khi những tồn tại kia phản ứng lại, Cát Hồng cùng với Niệm Sinh đã sớm phiêu nhiên mà đi.
Đối mặt với những tồn tại này, đánh lén một hai người thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như bị bọn hắn cuốn lấy, vậy coi như nguy hiểm.
...
Tại Luân Hồi Chi Địa.
Nạp Lan Tính Đức đi tới trước mặt "xác khô".
"Lấy ra đây!"
"Ngươi muốn cái gì?"
"Thứ giải trừ Yếm Thắng Thuật."
Nghe nói như thế, Nạp Lan Phù Dao cười nói: "Ta tốt xấu gì cũng là ca ca của ngươi, ngươi nói chuyện với ta như vậy thích hợp sao?"
"Ta bảo ngươi lấy ra!" Nạp Lan Tính Đức luôn nho nhã lần đầu tiên nổi giận.