Ngay khi tất cả mọi người cho rằng, một trận đại chiến sắp bộc phát, ba người lại tụ tập một chỗ thảo luận.
"Thiên Huyền, ngươi biết nơi Luân Hồi đi như thế nào không?"
"Ta chưa từng tới Bát Hoang, làm sao biết được."
"Hay là chúng ta trở về hỏi một chút?"
"Nếu muốn hỏi thì ngươi đi hỏi, ta không làm chuyện mất mặt này."
Cuộc nói chuyện của Kiếm Thần và Yêu Đế truyền vào trong tai mọi người.
Mọi người: "..."
Yêu Đế và Kiếm Thần trong truyền thuyết, chẳng lẽ là kẻ mù đường?
Mặt khác tình huống không biết đường như thế này, hình như thật sự có chút khó làm, hay là tìm người chỉ đường?
Đang lúc mọi người âm thầm phỉ nhổ trong lòng, nữ tử bên cạnh Kiếm Thần ngăn lại cuộc thảo luận của hai người.
"Thật là mất mặt, lúc ra cửa sao không chuẩn bị kỹ càng, hai đại nam nhân các ngươi làm việc không đáng tin cậy chút nào."
Mắng hai người một chút, nữ tử tiện tay bẻ một nhánh cây.
"Xoát!"
"Keng!"
Kiếm khí cường đại chém về phía Sửu Kiếm Khách.
Sửu Kiếm Khách giơ kiếm đón đỡ, nhưng cũng bị kiếm khí cường đại này đánh cho không có sức hoàn thủ.
Nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, một đạo kiếm khí cường đại hơn đánh tới một lần nữa.
Nhánh cây trong tay Mộng Ngọc liên tục vung ba cái, tư thế Sửu Kiếm Khách liền bị định tại chỗ.
"Hưu ~ "
Gió nhẹ thổi qua, đầu của Sửu Kiếm Khách lăn xuống từ trên vai, máu tươi phun ra như suối.
Nhìn phương hướng đầu Sửu Kiếm Khách lăn xuống, Mộng Ngọc ném cành cây, phủi tay nói: "Chúng ta đi bên này, chiêu Đại Thôi Diễn Thuật của ta trăm lần không sai."
Nói xong, ba người đi về phía xa.
Trong gió mơ hồ truyền đến cuộc đối thoại giữa Kiếm Thần và Yêu Đế.
"Thập Tam, kiếm thuật của thê tử ngươi quá qua loa, ngươi không dạy nàng tử tế à?"
"Kiếm thuật của nàng cũng chỉ đến thế thôi, đi lên nữa là không thể nào."
"Cũng đúng, nhưng phương hướng mà nàng chọn dường như không đúng thì phải."
"Không đúng thì không đúng, chúng ta đi sai hướng, Luân Hồi Chi Địa không phải sẽ tự mình chuyển tới sao?"
"Có đạo lý!"
Bóng lưng ba người dần dần đi xa.
Nhìn nữ tử tung ba kiếm chém giết Sửu Kiếm Khách, mọi người giờ mới hiểu được một chuyện.
Thì ra đạo lữ của Kiếm Thần cũng là một vị Kiếm Tiên tuyệt thế.
Nhưng một vị Kiếm Tiên như vậy, ở dưới quang mang của Kiếm Thần lại trở nên mờ nhạt như thế.
Vậy vị Kiếm Thần trong truyền thuyết này, sẽ lại kinh diễm cỡ nào?
Mộng Ngọc ra tay khiến tất cả mọi người chấn động, mà trong Thiên Đình có một tên mập mạp đang nhảy lên nhảy xuống hoan hô.
"Thấy chưa, ta đã nói đạo lữ của Kiếm Thần cũng là một vị Kiếm Tiên tuyệt thế, hơn nữa tuyệt kỹ thành danh của nàng các ngươi tuyệt đối không biết là cái gì."
Ba người Thiên Huyền cứ như vậy chậm rãi đi trong Bát Hoang.
Mặc dù bước chân nhìn như chậm chạp, nhưng mỗi một bước bọn họ bước ra, thân hình sẽ xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
Tốc độ như vậy, những tu sĩ muốn chứng kiến lịch sử chỉ có thể toàn lực đuổi theo.
Một lát sau, trước mặt mấy người Thiên Huyền xuất hiện một con đường nhỏ, hai bên đường nhỏ trồng một ít đóa hoa kỳ lạ có hoa không lá.
Đối với việc đường nhỏ đột nhiên xuất hiện này, ba người cũng không có để ý, thập phần tự nhiên đi vào.
Đi tới mấy chục dặm, ba người ngừng lại trước một dòng sông.
Chỉ thấy dòng sông kia đen như mực, bên trong có vô số oan hồn lệ quỷ đang kêu rên.
Số lượng oan hồn lệ quỷ như vậy, cho dù là cường giả Tiên Vương Cảnh tới cũng phải nhượng bộ lui binh.
"Vong Xuyên Hà người sống không thể qua, ba vị mời trở về đi."
Một người áo đen ngăn trước mặt ba người Thiên Huyền, chỉ nhìn khí thế cường hãn kia, người này cũng không phải là loại bất nhập lưu như Sửu Kiếm Khách.
Nhưng mà không đợi đám người Thiên Huyền mở miệng, lão Thiên Sư Long Hổ Sơn đã xuất hiện ở một bên.
Chỉ thấy lão Thiên Sư hành lễ: "Long Hổ Sơn tới đây giúp đỡ."
Nghe vậy, Thiên Huyền hơi cúi đầu hoàn lễ.
"Đa tạ lão Thiên Sư!"
Lời khách sáo kết thúc, lão Thiên Sư nhìn về phía người áo đen nói: "Thu thập oan hồn chôn vào trong Vong Xuyên Hà, việc này thương thiên hại lý, Long Hổ Sơn không tha cho ngươi được."
"Hừ!"
"Tiên cảnh có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào, Long Hổ Sơn nếu muốn dính vào vũng nước đục này, vậy thì không cần tồn tại nữa."
Nói xong, người áo đen và lão Thiên Sư đánh nhau.
Động tĩnh cường đại khiến mí mắt mọi người cuồng loạn, bởi vì chỉ xét từ dư âm chiến đấu, thực lực của hai người tuyệt đối không dưới Tiên Vương tam phẩm.
Vừa mới bắt đầu đã phái ra cao thủ bực này, hành trình tiếp theo sẽ còn đến mức nào.
Chiến đấu bên cạnh cũng không ảnh hưởng đến ba người Thiên Huyền.
Lúc này ba người đang nghiên cứu làm thế nào vượt qua Vong Xuyên Hà.
"Có thể trực tiếp vượt qua không?"
Thiên Huyền hỏi một câu, Trần Thập Tam lắc đầu nói: "Ở dưới Thiên Đạo quy tắc áp chế, bằng vào trạng thái hiện tại của ta không qua được."