"Kiếm khí Trường Thành phòng thủ kiên cố, cho dù bên trong có nội ứng của các ngươi, bọn họ cũng không có gan thả các ngươi tiến vào từ Kiếm khí Trường Thành."
"Nếu như ta đoán không sai, các ngươi hẳn là đi con đường Địa Phủ."
"Không thể không nói tay của các ngươi thật đúng là dài, Thiên Đình, Địa Phủ, thậm chí là Kiếm Khí Trường Thành đều có người của các ngươi, khó lường!"
Nghe nói như thế, cao thủ Thiên Tiên cảnh càng luống cuống.
"Ta có thể nói tên của nội ứng cho ngươi biết, chỉ cần ngươi..."
"Suỵt!" Trần Trường Sinh nhẹ nhàng đặt tay lên miệng cao thủ Thiên Tiên cảnh, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng nói tên cho ta biết, bằng không đối với ngươi mà nói chết là một hy vọng xa vời."
"Năm đó ta cố ý đuổi một nhóm người tới Man Hoang, chính là vì lưu lại cho thế hệ trẻ tuổi nơi lịch luyện."
"Nhưng các ngươi vượt giới, các ngươi không nên phái người vượt qua hai đại cảnh giới đi ra."
Nói xong, Trần Trường Sinh vung tay lên đỉnh đầu cao thủ Thiên Tiên cảnh.
Một vị cao thủ Thiên Tiên cảnh cứ thế mất mạng.
Làm xong hết thảy, Trần Trường Sinh một lần nữa nhìn về phía chiến trường nơi xa nói: "Một vị Thoát Thai cảnh đỉnh phong, một vị Hoán Cốt cảnh, cộng thêm hai vị Bàn Huyết cảnh."
"Hai tiểu nha đầu này lại có thể đánh có qua có lại với bốn cao thủ Thần Cảnh, nếu là trước kia thì quả thực là chuyện không dám nghĩ tới."
"Hệ thống, ngươi nói xem các nàng có phải lợi hại hơn chúng ta lúc trước không?"
"Nhớ năm đó, Tiểu Thập Tam cùng với Thiên Huyền bọn họ cũng gần như là cảnh giới này."
"Kết quả bị một lão đầu trọc Vân Sơn Tự đánh suýt nữa mất mạng, phải biết lão đầu trọc kia cũng chỉ là Hoán Cốt cảnh đỉnh phong mà thôi."
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, giọng nói điện tử vang lên.
"Bẩm ký chủ, bất kể là thế giới gì, chỉ cần thời gian còn đang lưu chuyển, thời đại nhất định sẽ tiến bộ."
"Khoảng cách từ thời đại ban đầu của Trần Thập Tam và Thiên Huyền đã qua mấy vạn năm, giới tu hành có phát triển là điều tất nhiên."
"Hơn nữa đây không phải là điều ký chủ muốn nhìn thấy sao?"
"Ha ha ha!"
"Nói rất đúng, đây chính là điều ta muốn nhìn thấy, vậy ngươi nói xem ai sẽ thắng trận chiến này?"
"Theo phân tích số liệu, xác suất thắng của Từ Diêu và Mã Linh Nhi đạt tới tám mươi sáu phần trăm."
"Trong trường hợp không có nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, hai người bọn họ có mười tám phần trăm khả năng không bị thương, bốn mươi tám phần trăm khả năng bị thương nhẹ, hai mươi phần trăm khả năng bị thương nặng."
"Vậy nếu có các nhân tố khác ảnh hưởng thì sao?"
"Ngươi biết ta đang nói đến cái gì."
"Cộng thêm nhân tố trong miệng ký chủ, xác suất thắng đạt tới một trăm phần trăm."
Nhận được câu trả lời của hệ thống, Trần Trường Sinh lẩm bẩm nói: "Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, nếu lần đầu gặp mặt đã để nàng bị thương thì có chút không thể nào nói nổi."
"Lần này thả cho các nàng một con đường sống, về phần quyền quyết định thì không nằm trong tay ta."
...
Cách đó trăm dặm.
"Oanh!"
Công kích cường đại khiến đám mây trên bầu trời bốc hơi toàn bộ.
Một nam tử mặc khôi giáp màu vàng nhíu mày nói: "Ngươi là người phương nào, dám can đảm làm càn ở Kiếm Khí Trường Thành."
Nghe vậy, một bóng người toàn thân bao phủ trong sương mù đen mở miệng nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, trong vòng nửa canh giờ ngươi không thể qua đó."
"Hừ!"
"Thật to gan, ở trong phạm vi quản hạt của Thiên Đình mà dám cuồng vọng như vậy, hôm nay không thể tha cho ngươi!"
Mắt thấy nam tử mặc khôi giáp muốn động thủ thật, bóng người trong sương đen lui về phía sau hai bước.
"Thiên Mã Tướng Quân, xin đừng làm khó tại hạ."
Lời vừa dứt, Mã Hộ lập tức có chút sửng sốt.
Câu nói vừa rồi không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở ngữ khí của đối phương.
Ngữ khí như vậy, chỉ có thể xuất hiện trong số đồng liêu ở Thiên Đình.
Nghĩ đến đây, Mã Hộ híp mắt lại, giả vờ tức giận nói: "Nữ nhi của ta ở bên kia, nếu động đến nàng, ta nhất định sẽ đuổi cùng giết tận các ngươi."
"Ta chỉ phụng mệnh làm việc, xin Thiên Mã Tướng Quân đừng làm ta khó xử."
Nghe thấy lời này, Mã Hộ đã hoàn toàn khẳng định phỏng đoán trong lòng.
Thời gian trước có lệnh từ trên truyền xuống, kế hoạch ban đầu tạm thời gác lại, mọi người dốc toàn lực chuẩn bị xuất chinh.
Sau khi biết được tin tức này, hắn đã đích thân đến Thiên Đình một chuyến hỏi thăm.
Đối mặt với câu hỏi của mình, Ngọc Hoàng đương nhiệm, Khổng Tuyên trước kia, chỉ trả lời hắn một câu.
"Không cần ngươi quan tâm!"
Khi nghe được câu này, trái tim Mã Hộ bắt đầu đập điên cuồng, bởi vì người có thể khiến toàn bộ Thiên Đình hành động, chỉ có một.
Gần vạn năm qua, Bạch Trạch liên tục trở về gọi viện binh.
Trong lòng mình đã sớm dự liệu được hắn sẽ trở về, đoạn thời gian trước trời giáng lưu tinh, mặt đất bị đập ra một cái hố to.