"Ta..."
Lời nói của Trần Trường Sinh bị kẹt ở trong cổ họng làm sao cũng nói không nên lời, cuối cùng Trần Trường Sinh chỉ có thể giơ ngón tay cái lên nói: "Làm vợ làm mẹ rồi quả nhiên khác trước, trước đây ngươi đâu có khéo ăn nói thế này."
"Ta nghĩ không thông, vì sao các ngươi nhất định phải để ta là người chưa thành thân đi làm chuyện này."
"Không có cách nào, ai bảo công tử là thiên hạ đệ nhất Bá Nhạc chứ?"
"Phàm là người được công tử chọn trúng, đều là nhân trung long phượng, chúng ta làm cha mẹ, chung quy là hy vọng nàng gả cho người tốt một chút."
Nghe nói như thế, Trần Trường Sinh hoàn toàn bó tay.
"Được, ta sẽ giúp nàng tìm kiếm một chút, nhưng ta không bảo đảm bọn họ có thể thích nhau."
"Mặt khác Bát Hoang Cửu Vực hiện tại không có người thích hợp, nếu có, đã sớm gặp được."
"Thế giới bên ngoài còn có thể thử một lần."
Nghe được lời này, Hồ Yên lập tức mặt mày hớn hở nói: "Không sao cả, nhà chúng ta không chú ý môn đăng hộ đối."
"Đương nhiên, nếu như nam tử kia có thể anh tuấn một chút, đẹp trai một chút, thông minh một chút, hài hước một chút, có học thức một chút, có đảm đương một chút, có thực lực một chút, đó là không thể tốt hơn."
"Mặt khác hồng nhan tri kỷ bên cạnh hắn không cần quá nhiều, nha đầu nhà ta tâm tư đơn thuần, người như công tử nàng không khống chế được."
"Nhưng công tử cũng đừng tìm người quá thông minh, người quá thông minh tương đối lạnh lùng."
"Còn nữa, nam nhân tất nhiên phải biết lo cho gia đình, không biết lo thì không cần."
Trần Trường Sinh: "..."
Ngươi yêu cầu như vậy ta tìm thế nào đây, ngay cả Hoang Thiên Đế cũng không đủ tiêu chuẩn có biết hay không?
Loại yêu cầu này, đến chủ nhân Cấm Địa cũng phải nhượng bộ lui binh.
Tại Kiếm Khí Trường Thành.
"Trần huynh, sao giờ ngươi mới trở về, chúng ta đã chờ ngươi đã lâu."
Nhìn thấy Trần Trường Sinh trở về, Từ Diêu nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
Thấy thế, khóe miệng Trần Trường Sinh hơi nhếch lên cười nói: "Thật ngại quá, bởi vì một ít chuyện mà chậm trễ."
"Nhìn bộ dáng các ngươi sốt ruột như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì muốn nói với ta?"
"Cũng không tính là chuyện gì, ta cùng với Linh tỷ muốn đi Man Hoang một chuyến, không biết Trần huynh có nguyện ý cùng đi hay không?"
Nghe vậy, Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Kiếm Phi bên cạnh, nói: "Ngươi muốn đi không?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Trường Sinh, Kiếm Phi không khỏi ngán ngẩm nói: "Trong trường hợp này, lời ta nói có ích gì không?"
"Không có ích gì, chỉ hỏi cho có lệ thôi."
Kiếm Phi: "..."
Thành công trêu chọc Kiếm Phi một chút, Trần Trường Sinh mở miệng nói: "Nếu Từ cô nương đã mời chúng ta cùng đi Man Hoang, đó là vinh hạnh của ta."
"Nhưng ta chưa từng đi qua Man Hoang Chi Địa, đến lúc đó còn xin Từ cô nương chiếu cố nhiều hơn."
"Ha ha ha!"
"Trần huynh nói đùa, thực lực của ngươi vượt xa chúng ta, đến lúc đó hẳn là ngươi chiếu cố ta mới đúng."
"Chúng ta đi chuẩn bị một chút, sau đó liền có thể xuất phát."
"Đại hội kiếm tu cử hành sau mười ngày, cho nên lần này chúng ta cũng không cần xâm nhập Man Hoang."
"Được!"
Có được câu trả lời khẳng định của Trần Trường Sinh, Từ Diêu và Mã Linh Nhi rời đi.
Đợi đến khi hai người đi rồi, Kiếm Phi mới đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh nói: "Đại nhân, sau khi trở về hai người bọn họ đã mưu đồ bí mật một hồi lâu."
"Bây giờ lại đột nhiên đi Man Hoang, sự tình chỉ sợ không phải đơn giản như vậy."
Nghe vậy, khóe miệng Trần Trường Sinh hơi nhếch lên nói: "Sự tình đương nhiên không đơn giản như vậy, hai người các nàng đang mưu đồ bí mật khảo thí ta."
"Vậy vì sao ngươi còn phải đáp ứng các nàng."
"Bởi vì thú vị." Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Kiếm Phi nói: "Chuyện hai người các nàng muốn làm, đối với ta mà nói bất quá là tiểu hài tử chơi đùa."
"Chuyện ta thật sự quan tâm, là khi nào ngươi mới bắt đầu biểu lộ tâm ý đối với Mã Linh Nhi."
Nghe thế, Kiếm Phi luôn luôn "hiền lành ngoan ngoãn" có chút vội vàng xao động.
"Đại nhân, ta biết ngươi lợi hại, nhưng vì sao ngươi cứ thích nhìn ta khó xử thế?"
"Ta thừa nhận ta có hảo cảm với Mã cô nương, nhưng chúng ta căn bản không có khả năng, người ta đối với ta một chút ý tứ cũng không có."
"Nàng là tiểu Tài Thần cao cao tại thượng, ta chỉ là một ma tu sống trong bóng tối."
"Cho dù đại nhân chịu chỉ điểm ta, trợ giúp tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, nhưng chuyện này lại có thể cải biến được cái gì."
"Địa Tiên, Thiên Tiên, Tiên Vương nhất phẩm, cho dù ta leo đến những vị trí này thì có thể thế nào."
"Luận năng lực, ta không thể trợ giúp nàng cái gì ở trên con đường phát tài, luận bối cảnh ta không có gì cả."
"Cho nên bất luận thực lực của ta mạnh tới đâu đi nữa, ta ở trong mắt bọn họ chỉ là một người hữu dụng, chỉ thế mà thôi."