Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 931 - Chương 931: Binh Giải

Chương 931: binh giải Chương 931: binh giảiChương 931: binh giải

“Tán thưởng ngươi một câu chiến công hiển hách, đó là danh xứng với thực."

"Dựa vào những chiến công này, lại thêm ngươi là thân tín của Dương Kiên, Bát Hoang Cửu Vực thật đúng là không có mấy người dám động đến ngươi."

"Theo lý mà nói, chuyện kia phát sinh, con gái của ngươi nhiều lắm cũng chỉ là bị trách phạt, an phận làm một tiểu thư nhà giàu."

"Ngoài ra thiên phú tu hành của con gái ngươi không tính là kém, làm một tu sĩ vô ưu vô lự cũng được." "Nhưng người làm cha như ngươi không xứng chức, ngươi không dạy dỗ nàng, cũng không quở trách nàng, mà dựa vào thân phận của ngươi che giấu chuyện này.

"Càng quá đáng hơn là, ngươi còn biến con gái của ngươi thành anh hùng chiến đấu." "Trong hoàn cảnh như vậy, tư tưởng của con gái ngươi đã thay đổi, nàng cho rằng năm nghìn người kia chết không phải do nàng tạo thành, mà là do chiến tranh tạo thành” "Nàng muốn Man Hoang và Thiên Đình chung sống hòa bình, Nam Cung Hành cũng tiếp cận nàng tại thời điểm này."

Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Thẩm Quân lập tức dập đầu thật mạnh nói: "Là ta không biết dạy dỗ, mạt tướng nguyện ý lập công chuộc tội, không phá Man Hoang mạt tướng nguyện ý mang đầu tới gặp”

"Ha ha ha!" Trần Trường Sinh cười, hơn nữa cười rất vui vẻ. "Bản lĩnh ném nồi của ngươi thật đúng là nhất lưu, thế mà hất nồi lên người con gái của mình"

"Thẩm Giai nhiều lắm là bất tài cộng thêm ngu ngốc, còn ngươi mới thực sự là kẻ kiêu nøạo tự mãn, vấn đề của gia đình ngươi xuất phát từ ngØươi.

"Sau khi Nam Cung Hành vả Thẩm Giai cấu kết với nhau, ngươi trở thành một trong những người giúp đố lớn nhất của Nam Cung Hành”

"Một ngày nọ, các ngươi từng bí mật bàn bạc, lúc ấy các ngươi đối thoại có nói hai câu như thế này."

"Nam Cung Hành nói, Thẩm bá phụ, ngươi là chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Đình, lập xuống vô số công lao hãn mã, vì sao phải tham dự chuyện này” "Mà ngươi trả lời thế này, "Thiên hạ hôm nay là ta đánh xuống, chết vài người có øì to tát chứ".

"Hiện tại rất nhiều cố nhân đều ở đây, ngươi hãy nói cho ta biết, thiên hạ này có mấy phần là do ngươi đánh xuống" Đối mặt với lời chất vấn của Trần Trường Sinh, Thẩm Quân quỳ gối tại chỗ, mồ hôi lạnh rốt cục cũng toát ra từ trán hắn.

Thấy thế, sắc mặt của Trần Trường Sinh cũng dân dân lạnh xuống. "Tạo nên thế giới hiện tại, không phải vì để cho các ngươi tác oai tác quái, hơn nữa các ngươi cũng không có tư cách tác oai tác quái” "Những người khác đều là lừa cha, ngươi lại thành lừa con gái."

"Nếu không phải vì lòng hư vinh của ngươi, con gái của ngươi hắn là có thể sống tốt." Nói xong, Trần Trường Sinh liếc qua nam tử bị hù dọa đến toàn thân run rẩy.

"Ngươi tên Chu Tây, xuất thân tán tu, ngươi tham dự làm phản chỉ là vì công danh lợi lộc đơn thuần"

"Loại mặt hàng như ngươi ta cũng lười nhắc tới, cút xuống dưới!"

Theo tiếng quát của Trần Trường Sinh, Chu Tây cũng bị dọa ngã nhào trên mặt đất. Lúc này, Vũ Thái ngây người thật lâu mới run rẩy mỡ miệng: "Chuyện này... Những chuyện này ngươi làm sao biết?"

Nghe vậy, Trần Trường Sinh khinh thường cười nói: "Nếu một chút năng lực ấy cũng không có, ta dựa vào cái gì ngồi ở chỗ này ra lệnh" "Hiện tại sự tình đều đã nói rõ ràng, các ngươi tự sát đi"

"Nể tình cũ, ta cho phép một chút chân linh của các ngươi vào Luân Hồi"

Nghe lời này, những người có mặt ở đây đều run rẩy.

Nhưng mà có một bộ phận người cũng không có sợ hãi, chỉ cung kính đi tới trước mặt Trần Trường Sinh quỳ xuống làm một đại lễ.

"Võ Sơn thẹn với tiên sinh, thẹn với Thiên Đình, càng thẹn với vô số tiên hiển đã hy sinh" "Nhận đại ân của tiên sinh, Võ Sơn ở đây cảm tạ.

Dứt lời, Võ Sơn đánh một chưởng vào trên đỉnh đầu Vũ Thái, tự tay đưa tiễn con trai mình.

Làm xong tất cả những chuyện này, Võ Sơn quay đầu nhìn về phía thê tử của mình. Nhìn đôi mắt đồ hoe của Võ Sơn, thê tử của hắn nức nỡ nói: "Phu quân, là ta hại chàng, là ta hại Thái nhi" "Chúng ta kiếp sau lại nối tiền duyên!"

Nói xong, thê tử của Võ Sơn bắt đầu tự động binh giải.

Sau hai hơi thở, thê tử của Võ Sơn hoàn toàn biến mất.

"Phu nhân, vi phu đến đây!" Tiếng nói vừa dứt, Võ Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, khí tức trên người cũng triệt để đoạn tuyệt.

Gia đình Võ Sơn vào Luân Hồi, Trân Trường Sinh gật đầu nói: "Võ Sơn đã làm mẫu cho các ngươi, động tác của các ngươi có phải cũng nên nhanh một chút hay không?"

"Chung quy cũng là người từng quen biết, đừng làm khó xử nhau, giữ một chút thể diện thì tốt hơn”

Đối mặt với sự thúc giục của Trân Trường Sinh, lại có mấy người lựa chọn tự sát, nhưng đại đa số người còn lại vẫn quỳ gối bất động tại chỗ. Nhìn thấy loại tình huống này, Trần Trường Sinh híp mắt lại. "Xem ra, các ngươi là không muốn ra đi có thể diện”
Bình Luận (0)
Comment