Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 95 - Chương 95 - Đại Thôi Diễn Thuật

Chương 95 - đại thôi diễn thuật
Chương 95 - đại thôi diễn thuật

Trước khi chưa đạt được vĩnh hằng, Niệm Sinh sẽ không gặp Trường Sinh đại ca.

Bởi vì tình huống năm đó và tình huống hiện tại cũng không có gì thay đổi.

Suy nghĩ một hồi, A Lực phát hiện ra mình tạm thời không thể nào hiểu được lời nói của Trần Trường Sinh, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu.

"Tiên sinh, nếu ngươi đã tìm được người ngươi muốn tìm, vậy chúng ta tiếp theo nên đi nơi nào?"

"Vấn đề này hỏi hay lắm, đã đến lúc thể hiện đại thôi diễn thuật của ta rồi."

Chỉ thấy Trần Trường Sinh lộ sắc mặt ngưng trọng lấy ra một cây gậy, sau đó dựng thẳng nó trên mặt đất.

Tay phải chậm rãi buông ra, cây gậy dừng lại một chút, rồi đổ xuống một hướng.

"Có kết quả rồi, chúng ta đi qua bên kia!"

Trần Trường Sinh chỉ vào phương hướng cây gậy ngã xuống, trên mặt viết đầy chữ nghiêm trang.

A Lực: "..."

Nghe ngươi nói cái gì đại thôi diễn thuật, ta vốn còn muốn thấy chút việc đời.

Kết quả chính là đoán mò!

Trong lòng phàn nàn một chút về hành vi không hợp thói thường của Trần Trường Sinh, A Lực thăm dò nói: "Tiên sinh, dùng phương pháp này lựa chọn hướng đi, có phải có chút không ổn hay không?"

Nghe vậy, Trần Trường Sinh gật đầu đồng ý: "Không phải không ổn, là phi thường hoang đường."

"Nếu bây giờ ngươi đưa ra nghi ngờ đối với phương pháp hoang đường này, vậy ngươi chọn phương hướng cho chúng ta đi."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Trường Sinh, lại nhìn thoáng qua hoàn cảnh xa lạ xung quanh.

A Lực vô cùng dứt khoát nói: "Thuật thôi diễn của tiên sinh quả thực là công tham tạo hóa, ta rất vui khi đi theo hướng tiên sinh chọn."

Thấy A Lực coi như thức thời, Trần Trường Sinh lườm hắn một cái, sau đó đi về một hướng.

Đối với một người trường sinh không có nhà mà nói, tất cả địa phương trên thế gian đều có thể là nhà của hắn.

Bởi vì cái gọi là khắp nơi không có nhà, khắp nơi đều là nhà.

...

"Vị đại ca này, người chết không thể sống lại, mong ngài hãy nén bi thương."

"Mặc dù nỗi đau mất đi người thân khiến người ta rất đau buồn, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống."

"Đây là quan tài gỗ tử đàn mới nhất của tiệm chúng ta, không cần chín nghìn chín trăm chín mươi tám, cũng không cần ba nghìn chín trăm chín mươi tám."

"Chỉ cần chín trăm chín mươi tám, lập tức có thể mang về nhà."

"Hơn nữa mua quan tài gỗ tử đàn của tiệm chúng ta, lại thêm ba trăm chín mươi tám, người thân của ngại sẽ được hưởng dịch vụ tang lễ trọn gói."

"Ngoài ra chủ tiệm ta cũng sẽ đích thân chọn cho ngài một mảnh đất phong thủy bảo địa."

Một thanh niên đang ra sức chào hàng một cỗ quan tài.

Theo lý mà nói, quan tài là thứ không thể chào hàng, bởi vì như vậy rất dễ bị người ta đánh.

Nhưng cũng không chịu nổi chủ tiệm này có công phu thật!

Ba năm trước nghe nói có người nhà xác chết vùng dậy, sau đó không biết làm sao phải đi mời chủ tiệm.

Vốn cho rằng chủ tiệm sẽ bị dọa đến tè ra quần.

Nhưng ai ngờ sau khi chủ tiệm đến hiện trường, trực tiếp ngồi xếp bằng niệm chú.

Một lúc sau, dị tượng hoa sen vàng mọc đầy đất, thi thể xác chết vùng dậy kia thế mà bị siêu độ.

Từ đó về sau, tiệm quan tài vô danh này trở nên nổi tiếng.

Sau khi tiễn vị khách cuối cùng của ngày hôm nay, thanh niên mệt mỏi ngồi xuống ghế phàn nàn nói:

"A Man, gần đây đám người Côn Lôn Thánh Địa bị làm sao vậy, liên tiếp tới mua quan tài."

"Làm cho ta bận muốn chết."

Nghe được lời phàn nàn này, một nữ tử đi ra từ phía sau: "Tính tình Trường Sinh đại ca ngươi cũng quá quái dị, kinh doanh ế ẩm thì ngươi than không có khách. Kinh doanh tốt thì ngươi lại phàn nàn, vậy rốt cuộc ngươi muốn kinh doanh tốt hay không tốt đây?"

Đối mặt với lời nói của A Man, Trần Trường Sinh chép miệng nói: "Kinh doanh quan tài mà, ta không mong quá tốt, cũng không mong quá tệ."

"Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên, người chết nhiều quá sẽ có vấn đề, chết ít quá cũng sẽ có vấn đề."

"Nói tóm lại, phải bảo trì ở một trình độ thích hợp."

"Đúng rồi, tiểu tử A Lực kia chạy đi đâu rồi?"

Nghe vậy, A Man đặt đồ ăn trong tay lên bàn nói: "Đoán chừng là cùng với người của Côn Lôn Thánh Địa đi tìm Linh Nguyên."

"Bốn mươi năm trước chúng ta tới đây, ngươi để hắn đợi trọn vẹn hai mươi năm ở trong tiệm."

"Hai mươi năm trước ngươi thả hắn ra ngoài, tất nhiên hắn phải đi khắp nơi cho thỏa chí."

Nghe A Man báo cáo, Trần Trường Sinh vừa ăn đồ ăn ngon vừa chậm rãi nói:

"Giữ hắn lại hai mươi năm, một là vì để cho hắn quen thuộc hoàn cảnh nơi này, hai là vì tu luyện thật tốt, tối thiểu phải có một chút năng lực tự vệ."

"Có năng lực tự vệ, ta tự nhiên sẽ để hắn đi ra ngoài."

"Với lại, dạo này ngươi thu dọn một chút đi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây rồi."

"Ta có dự cảm, nơi này sắp trở nên không yên ổn rồi."

Bình Luận (0)
Comment