Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 961 - Chương 961: Thứ Có Thể Coi Trọng Vốn Chỉ C...

Chương 961: thứ có thể coi trọng vốn chỉ c... Chương 961: thứ có thể coi trọng vốn chỉ c...Chương 961: thứ có thể coi trọng vốn chỉ c...

"Mau nhìn mau nhìn, tên tiểu tử này đã trở nên nghiêm túc." Đối mặt với sự hưng phấn của Trần Trường Sinh, Trương Chấn bình tĩnh nói: "Trên người Kiếm Phi tựa hồ có cố sự.

"Đương nhiên là có cố sự, tuy cố sự nảy không lớn, cũng không tính là cảm động trời đất, nhưng đó lại là thứ Kiếm Phi xem như trân bảo."

"Lúc ta gặp được Kiếm Phi, hắn đang tấn công đội ngũ Âm sai"

"Mà lời giải thích của hắn là, sư phụ hắn đã chết, trong Vạn Hồn Phiên rỗng tuếch, hắn muốn bắt một đám âm hồn" Nghe vậy, Trương Chấn mặt không biểu cảm nhìn về phía Trần Trường Sinh.

"Lời nói vụng về như vậy, ngươi hăn là không tin chứ" “Fa đương nhiên không tin, nhưng ta phải giả vờ như mình tin."

"Sư phụ của Kiếm Phi là một ma tu, mặc kệ sư phụ hắn là hạng người gì, Kiếm Phi chung quy là sư phụ hắn ôm về từ trong nghĩa địa"

"Hai người sống nương tựa vào nhau như một đôi cha con, sư phụ hắn bị giết, Kiếm Phi không đi báo thù, ngươi cảm thấy có thể nói được sao?”

"Người sống trong cống ngầm, thứ có thể coi trọng vốn chỉ có bấy nhiêu thôi, cho nên họ luôn theo thói quen giấu đi” "Nhân sinh vốn đã trăm mối tơ vò, chúng ta hà tất phải phơi bày một chút thứ còn sót lại của người ta ra làm gì?" Nghe Trần Trường Sinh nói xong, Trương Chấn nhìn về phía Kiếm Phi trong sân, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói rất đúng, người sống trong cống ngầm như chúng ta, thứ coi trọng chỉ có bấy nhiêu thôi” "Đây chính là nguyên nhân ta và Kiếm Phi tương đối hợp ý, bởi vì chúng ta đều là người kéo dài hơi tàn trong mương." Nói đến đây, Trương Chấn dừng lại một chút.

"Từ Diêu bọn họ gánh vác rất nhiều thứ, ta và ngươi chỉ là quan hệ giao dịch.

"Kiếm Phi nếu như xảy ra chuyện, ta muốn cứu hắn” "Mệnh của mình cũng không cần nữa?"

Đối mặt với vấn đề này, Trương Chấn trầm mặc một chút. "Người chỉ cần muốn sống, luôn có thể có biện pháp sống sót, nếu thật sự không sống nổi, đó chính là số mệnh nên như thế"

"Ha ha ha!"

"Ta thích nhất cảm giác thiếu niên bất chấp tất cả như các ngươi.

"Yên tâm, Kiếm Phi không yếu như ngươi nghĩ, tất cả các ngươi cộng lại, chưa chắc đã đi xa hơn hẳn."

"Có ý gì?"

"Hắn đi một con đường mà nøay cả ta cũng không hiểu rõ, hơn nữa từ tình hình hiện tại xem ra, hắn đi rất tốt-"... Giữa hội trường.

Nhẹ nhàng vuốt ve hộp kiếm, Kiếm Phi nhẹ giọng nói:

"Ta vẫn luôn muốn làm một Kiếm Tiên đẹp trai, nhưng có người nói ta không làm được Kiếm Tiên"

"Không làm được thì không làm được, nhưng kiếm thuật đẹp trai, vẫn sẽ đùa nghịch mấy chiêu”

"Hộp kiếm này là ta làm khi còn bé, hôm nay là lần đầu tiên dùng." Nghe được Kiếm Phi nói, Kha Huệ không kiên nhẫn nói: "Một đại nam nhân sao lại lề mề như thế, xem chiêu!" Kiếm khí đầy trời đánh úp về phía Kiếm Phi, mà Kiếm Phi lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Bộp!"

Búng nhẹ hộp kiếm, hai bên hộp kiếm mở ra, ba thanh danh kiếm cắm ở bên trong. "Long Ngâm!" Một tiếng nói nhỏ truyền vào trong tai mọi nØười. "Rống!" Tiếng rồng ngâm vang đội làm người ta khiếp sợ. Một đầu Kim Long bay ra khỏi hộp kiếm, trực tiếp đụng nát kiếm khí đây trời kia, sau đó xuyên thấu thân thể Kha Huệ. "Phốc!"

"Âm!" Kha Huệ nặng nẻ ngã xuống đất, toàn bộ hội trường lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị. Một chiêu đánh bại đối thủ! Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không dự kiến được.

Tất cả mọi người ở đây đều biết, đám người trẻ tuổi Thanh Dương Tông này thiên phú tuyệt hảo, nhưng tất cả mọi người đều không có để bọn hắn vào mắt.

Một đám trẻ con hơn hai mươi tuổi, thực lực có mạnh hơn nữa thì lại có thể mạnh đến đâu.

So sánh với thiên kiêu chân chính, bọn hắn chỉ là lá xanh mà thôi.

Nhưng Kiếm Phi một chiêu đánh bại đối thủ, khiến mọi người phá võ ảo tưởng này. Sự xuất hiện của Kiếm Phi, khiến tất cả mọi người đều chú ý đến hắn. Nhìn Kiếm Phi phía dưới, Bách Lý Trường Không lập tức cười nói: "Sư muội, ngươi dường như nhìn lầm rồi, hình như Kiếm Phi này có tiềm lực cao hơn Tô Hữu."

Nghe vậy, Tư Mã Lan nhẹ nhàng liếm môi một cái, cười nói: "Hai người ta đều là nhìn trúng, làm gì có cái gì gọi là nhìn lâm”

"Nhưng bây giờ ta rất muốn đðặp mấy người bọn họ một lần”

"Vốn tưởng rằng chỉ là một đám gia hỏa gặp đại vận, bây giờ nhìn lại, giống như không phải như vậy."

"Ha ha hat"

"Không sai, tất cả chúng ta đều đã nhìn lâm, bất quá vẫn nên chờ một chút đi."

"Bầy giờ chúng ta ra tay, người phía dưới sẽ không có chuyện làm”

Nói xong, Tư Mã Lan và Bách Lý Trường Không mỉm cười nhìn về phía dưới, mà Diệp Phong ngồi cùng một chỗ với bọn họ lại bắt đầu suy tư. Cũng không lâu lắm, Diệp Phong chậm rãi đứng dậy từ trên ghế. Thấy thế, mọi người đều là kinh ngạc vạn phần, bởi vì loại tình huống này còn chưa cần vị đệ nhất thiên kiêu này ra mặt!
Bình Luận (0)
Comment