Chương 966: Sau này ngươi sẽ hiểu
Chương 966: Sau này ngươi sẽ hiểuChương 966: Sau này ngươi sẽ hiểu
"Vấn đề gì?"
"Sáng tạo ra một con đường hoàn toàn mới."
"Bút lão là thư đồng bên cạnh Chí Thánh, kiến thức của hắn tự nhiên là không cần nhiều lời."
"Nhưng mà chính là bởi vì kiến thức quá nhiều, cho nên bị tri thức trong đầu vây khốn.
"Hắn muốn sáng tạo ra một loại công pháp hoặc là bí thuật trước nay chưa từng có, hơn nữa là loại không tham khảo bất kỳ vật gì"
"Nhưng hắn học quá nhiều, mặc cho hắn vắt hết óc, vẫn thủy chung không có cách nào sáng tạo ra một loại đồ vật trước nay chưa từng có." "Để thực hiện lý tưởng của mình, Bút lão càng liều mạng nghiên cứu điển tịch hơn” "Nhưng càng nghiên cứu, hắn càng phát hiện ra, con đường trên đời này sắp bị tiên hiền đi hết rồi”
"Chí Thánh cũng chính là bởi vì phát hiện ra vấn đề này, cho nên mới để cho hắn đi Tàng Kinh Các chép sách, mục đích chính là vì để cho hắn hiểu được, tiên hiền cũng đã từng tham khảo người khác." "Đáng tiếc, hắn cũng không lĩnh hội được chân lý trong đó."
"Sau khi Bút lão chuyển thế trở thành Tô Hữu, mặc dù trở thành hai cá thể hoàn toàn khác nhau, nhưng chấp niệm của Bút lão vẫn rơi vào trên người Tô Hữu."
"[ô Hữu muốn vượt qua chính mình trước kia, vượt qua tiên hiền trong điển tịch"
"Học càng nhiều, hắn càng giống người khác, cho nên hắn mới sinh ra vấn đề bản thân là ai?"
Nghe xong, Trương Chấn mở miệng nói: "Cho nên Tô Hữu hiện tại có thể coi là dung hợp tuyệt học bách gia vào một thân rồi?"
"Đúng vậy, hắn bây giờ, đã vượt qua chính mình trước kia.
"Chuyện này ít nhiều có chút hoang đường, Bút lão cùng với Tô Hữu đều là người rất giỏi, bọn họ thế mà sẽ bị vấn đề như vậy vây khốn?"
"Mỗi người đều có chấp niệm và tính cách của mình, sinh tử đối với Bút lão và Tô Hữu mà nói, cũng không phải quá quan trọng.
"Nhưng chẳng phải một sinh tử nho nhỏ như vậy, không phải cũng vây khốn ngươi sao?”
Nghe nói như thế, Trương Chấn đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói: "Ngươi nói rất đúng, con người kiểu øì cũng sẽ bị một vài thứ vây khốn." "Có một câu nói như thế này,'Con người cuối cùng bị những thứ không đạt được khi còn trẻ vây khốn cả đời”.
"Thứ không thể đạt được này chính là chấp niệm của chúng ta.
Nghe lời này, Trần Trường Sinh dừng động tác trên tay. "Ngươi nói rất đúng, vây khốn chúng ta chính là những chấp niệm trước kia."
"Người sống trên đời này, chính là sẽ có đủ loại chấp niệm, chúng ta không giờ khắc nào là không bị vây khốn.
"Lúc nhỏ yếu, những chấp niệm này sẽ trở thành động lực của chúng ta."
"Khi công thành danh toại, chấp niệm lại sẽ biến thành gông xiểng của chúng ta. "Nhưng khi thời gian tiếp tục trôi qua, chúng ta lại cần không quên sơ tâm” "Cho nên chúng ta sẽ vĩnh viễn sống trong mâu thuẫn, bởi vì chúng ta luôn không ngừng cầm lên và buông xuống”
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Trương Chấn thản nhiên nói: "Không hiểu lắm"
"Sau này ngươi sẽ hiểu."
Nói xong Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua chiến trường cách đó không xa, sau đó lại tiếp tục ăn trái cây một cách ngon lành. ...
Trên hội trường. "Keng keng keng!" Vô số đốm lửa văng khắp nơi, hai Từ Diêu đang không ngừng vây công Diệp Phong, nhưng thương thế trên người Từ Diêu lại đang không ngừng gia tăng. "Xoát!" Hai đạo kiếm quang hiện lên, Từ Diêu cùng với Diệp Phong nhanh chóng tách ra.
Quần áo trên ngực Diệp Phong xuất hiện một vết kiếm cháy đen, lúc này cả người Từ Diêu đã dính đây máu tươi. Nhìn Hắc Huyền Kiếm trong tay Từ Diêu đã có dấu hiệu tan chảy, Diệp Phong mở miệng nói: "Ngươi rất kinh điễm, cho ngươi thời gian ngươi có lẽ sẽ vượt qua ta, nhưng bây giờ ngươi không làm được."
"Cho dù ngươi tìm được kiếm đạo của chính ngươi cũng không thay đổi được sự thật này."
"Tuy rằng ta áp chế cảnh giới, nhưng tích lũy của ta vượt xa ngươi, tiếp tục đấu nữa, ngươi sẽ chết.
"Ngươi là như thế, các bằng hữu của ngươi cũng là như thế"
"Để bọn hắn dừng tay đi, biểu hiện của các ngươi đã giành được tôn trọng của tất cả mọi người, ta cam đoan với các ngươi, sẽ không có ai hạn chế các ngươi."
Nghe Diệp Phong nói, Từ Diêu vung tay phải lên, vô số nước thép thoát ly ra khỏi Hắc Huyền Kiếm, Hắc Huyền Kiếm vốn dày cui trở nên mỏng đi vài phần.
"Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng tự do cho tới bây giờ đều không phải có được do người khác bố thí”
"Bây giờ cúi đầu, ta có tư cách øì để tìm kiếm tự do”
Nhìn ánh mắt kiên định của Từ Diêu, Diệp Phong trầm mặc.
"Tự do thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Không quan trọng, nhưng trên đường tìm kiếm tự do, không khí rất ngọt ngào, tâm tình rất cao hứng”
"Dù chỉ uống một ngụm nước suối, cũng có thể sánh bằng vô số mỹ tửu trên thế gian." "Ngươi bây giờ công thành danh toại, có thực lực, có địa vị, có thân phận, xin hỏi ngươi có tự do không?"
Lời nói của Từ Diêu giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thăng vào nội tâm Diệp Phong, những ký ức đã chết kia lại một lần nữa được đánh thức.