Chương 969: Khác biệt rất lớn
Chương 969: Khác biệt rất lớnChương 969: Khác biệt rất lớn
"Thiên kiêu chân chính là một dúm người đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, nhưng phía dưới kim tự tháp, lại là núi thây biển máu vô tận."
"Ngay từ đầu các ngươi đã tin tưởng mình sẽ là người đi đến cuối cùng, cho nên các ngươi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một thành viên trong núi thây biển máu."
"Những tồn tại đứng ở trên đỉnh cao kia, đối thủ trước kia của bọn họ cũng rất cường đại, cũng là thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm”"
"Đồng thời, đối thủ của bọn họ cũng tin tưởng vững chắc mình có thể đi đến cuối cùng, nhưng hiện thực chính là bọn họ bại, biến thành một đống xương trắng"
"Ngươi phải hiểu, có một số việc không phải chính mình muốn là có thể làm được” "Muốn làm được những điều biết rõ là không thể, các ngươi cần phải có dũng khí lớn hơn nữa."
Nghe xong, Mã Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, tay cầm tách trà cũng thả lỏng một chút. “Thì ra con đường thiên kiêu khó đi như vậy, ta còn tưởng rằng chỉ cần không ngừng tiến bộ là được rồi” "Hiện tại xem ra, chém giết chân chính không phải khảo hạch, cũng không phải khảo nghiệm, cười đến cuối cùng mới là anh hùng chân chính” "Cho nên ngươi đã nghĩ ra kế tiếp nên làm gì chưa?"
Nghe vậy, Mã Linh Nhi cười nói: "Đương nhiên là dũng cảm đối mặt vận mệnh, tiên sinh đã từng nói một cầu như vậy, Những gì không giết được ta, cuối cùng sẽ khiến ta cường đại hơn”.
"Chúng ta bây giờ còn sống, vậy liên mang ý nghĩa chúng ta còn có vô số cơ hội. "Ha ha ha!"
"Xem ra ngươi đã tìm được dũng khí của mình...
Trên nóc nhà.
Từ Diêu hóng gió lạnh một mình ngẩn người.
Lúc này, một giọng nói của nam tử truyền tới.
"Đã thắng rồi, sao còn giống như thua vậy."
Nghe tiếng, Từ Diêu quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người tới chính là đệ nhất thiên kiêu của Vạn Thú Tông Diệp Phong. "Ngươi tới làm gì, ta hiện tại không muốn đánh nhau với ngươi.
"Hơn nữa, trong thời gian ngắn, ta không phải đối thủ của nØươi.'
Đối mặt với lời nói của Từ Diêu, Diệp Phong mỉm cười nói: ”Fa không phải tới tìm ngươi đánh nhau, ta là tới tìm ngøươi uống rượu."
Nói xong, Diệp Phong giơ vò rượu trong tay lên.
“Ta và ngươi cũng không quen biết, tìm ta uống rượu làm øì, khoe khoang thần phận người chiến thắng của ngươi sao?" "Nếu chỉ là khoe khoang đơn thuần, vậy ta sẽ không đến tìm ngươi."
"Ta đột nhiên phát hiện ra ta thích các ngươi, gặp được người mình thích, tự nhiên phải uống một chén”
Nghe nói như thế, mặt Từ Diêu lập tức xụ xuống.
"Đừng có làm người ta buồn nôn như vậy được không, ta chỉ là không muốn giống như hàng hóa bị người khác quyết định vận mệnh, cho nên mới liều mạng như vậy.
"Nếu như kết cục không có bất kỳ thay đổi nào, vậy hôm nay ta liều mạng như vậy không phải uổng phí sao."
"Ha ha ha!"
"Những øì ta vừa nói ngươi chưa có nghe rõ ràng, ta nói là thích các ngươi, không phải thích ngươi."
"Có gì khác biệt sao?"
"Khác biệt rất lớn”
Nói xong, Diệp Phong ngồi xuống bên cạnh Từ Diêu, sau đó rót đây hai chén rượu. Nhìn rượu ngon tỏa hương thơm ngào ngạt, Từ Diêu nuốt nước miếng nói: "Ngươi có lời øì thì mau nói đi, trước khi thuyết phục ta, ta không thể uống rượu của ngươi."
Đối mặt với lời nói của Từ Diêu, Diệp Phong cười cười, sau đó bưng lên một chén rượu nói: "Rượu này của ta ngươi cứ yên tâm mà uống, không có thứ gì khác đâu. "Loại rác rưổi như Diệp Hùng và Diệp Hiền, không đáng để ta học theo.
Nghe nói như thế, Từ Diêu do dự một chút, sau đó bưng chén rượu lên: "Đúng rồi, hôm nay vì sao ngươi chịu thua." "Đừng nói với ta là ngươi thích ta, nếu ngươi dám nói như vậy, ta sẽ hất rượu vào mặt ngươi."
Nghe vậy, Diệp Phong thưởng thức một ngụm rượu ngon, nhìn về phía phương xa nói: "Buông tha cho các ngươi, đó là bởi vì ta cho rằng các ngươi không nên thua.
"Nói thật, ta thật sự rất kính nể lòng hướng tới tự do của các ngươi, càng kính nể dũng khí khiêu chiến tất cả của các ngươi.
"Đó có gì phải kính nể, hiện tại ngươi chẳng lẽ không tự do sao?"
“Trước kia ta không tự do, hiện tại sao có thể tự do" Nói xong, Diệp Phong quay đầu nhìn về phía Từ Diêu. "Nói càn rõ một chút, ở trong phạm vi Vạn Thú Tông, ngoại trừ lão tổ tông cùng với tông chủ, lời của ta chính là pháp chỉ"
"Có đôi khi, cho dù là lão tổ tông cùng với tông chủ cũng phải tôn trọng ý kiến của ta." "Nhưng cho dù là như vậy, ta vẫn không tự do.
"Vì sao?"
"Bởi vì ta không tìm lại được trái tim ban đầu của mình" Nói đến đây, Diệp Phong một hơi uống hết hơn phân nửa rượu trong chén, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: "Mẹ ta là một thị nữ cấp cao, cũng chính là loại mỹ nữ mà Diệp Hiền dùng để tặng người, cha của ta là trưởng lão Vạn Thú Tông.
“Thiên phú của hai người bọn họ không tính là kém, mà ta lại là trò giỏi hơn thây, trở thành thế hệ trẻ có thiên phú tốt nhất Vạn Thú Tông”