Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 97 - Chương 97 - Dược Lão

Chương 97 - Dược Lão
Chương 97 - Dược Lão

"Hiện nay chúng ta đang ở Trung Đình, hai nơi cách nhau ngàn vạn dặm đó!"

"Ngàn vạn dặm thì thế nào, chỉ cần đi từ từ, rồi sẽ đến một ngày chúng ta đi tới nơi."

"Ban đầu ta còn định dùng linh thạch để đổi lấy cơ hội sử dụng siêu cấp truyền tống trận, bây giờ xem ra không khả thi rồi."

"Được rồi, A Man dọn dẹp đồ đạc đi, ta sẽ đi một chuyến đến Hồ Điệp Cốc."

Nói xong, Trần Trường Sinh rời khỏi tiệm quan tài nho nhỏ kia.

...

Tại Hồ Điệp Cốc.

"Dược Lão, ta lại tới tìm ngươi đây!"

Thanh âm của Trần Trường Sinh quanh quẩn trong một sơn cốc tao nhã.

Sau một lát, một lão giả khuôn mặt hiền lành, râu tóc bạc trắng đi ra từ trong ngôi nhà tranh.

"Ngươi tới thật khéo, lão phu hôm trước mới giải mã xong Bổ Thiên Cao này."

Nghe nói như thế, Trần Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Ta biết Dược Lão ngươi có thể làm được, cũng không uổng công ta đợi ngươi bốn mươi năm."

"Ít nói mấy lời tâng bốc đi, không có sự giúp đỡ của ngươi, có tốn thêm bốn trăm năm ta cũng không giải mã được Bổ Thiên Cao này."

Trần Trường Sinh cùng với Dược Lão hàn huyên hai câu, sau đó liền cùng với Dược Lão tiến vào trong nhà tranh.

Nhìn phương thuốc đã giải mã trên bàn, trong lòng Trần Trường Sinh cũng có chút kích động.

Lúc trước ở Thập Vạn Đại Sơn, Trần Trường Sinh dùng hết mọi biện pháp cũng không thể giải mã ra Bổ Thiên Cao hoàn chỉnh.

Sau khi rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, Trần Trường Sinh tự nhiên cũng không từ bỏ việc giải mã Bổ Thiên Cao.

Nhưng mà dưới cơ duyên xảo hợp nào đó, Trần Trường Sinh quen biết y tiên Hồ Điệp Cốc - Dược Lão.

Trần Trường Sinh là đại sư đan đạo, Dược Lão là cao nhân y gia.

Tuy rằng hai người học tập con đường khác nhau, nhưng chung quy vẫn có một chút điểm chung.

Thông qua giao lưu với Dược Lão, Trần Trường Sinh rốt cục hiểu được vì sao mình vẫn không phá giải được Bổ Thiên Cao.

Bởi vì Bổ Thiên Cao không phải là một phương thuốc đan dược mà là một phương thuốc y học.

Đan sư am hiểu luyện đan, đan dược có thể nâng cao tu vi, cường kiện thân thể và chữa trị vết thương.

Tuy nhiên, đan dược tập trung vào việc nâng cao tu vi, còn trong việc chữa bệnh và chữa trị vết thương thì không bằng y sư.

Bởi vì y sư không chỉ dùng thuốc để chữa bệnh và trị thương cho tu sĩ mà còn sử dụng nhiều biện pháp khác nhau, điều này thì đan sư không thể làm được.

"Không ngờ chất liệu của Bổ Thiên Cao lại đơn giản như thế, thật sự khiến cho người ta bất ngờ."

Xem xong phương thuốc Bổ Thiên Cao, Trần Trường Sinh không khỏi phát ra một câu cảm khái.

Mà Dược Lão thì vuốt râu nói: "Tăng tu vi đương nhiên phải dùng linh dược trân quý."

"Bởi vì trong những linh dược trân quý kia ẩn chứa năng lượng cường đại."

"Nhưng chữa bệnh chữa thương, linh dược có đôi khi ngược lại kém hơn dược liệu bình thường một chút."

"Vị tiền bối sáng chế Bổ Thiên Cao này, có thể sử dụng những dược liệu thông thường này luyện ra linh dược khởi tử hồi sinh, thiên phú có thể nói là khoáng tuyệt cổ kim."

Nghe được Dược Lão nói, Trần Trường Sinh thu vào ngọc giản cùng với phương thuốc đã phiên dịch ra.

"Phương thuốc Bổ Thiên Cao là ngươi phiên dịch, ngươi hẳn là đã nhớ kỹ toàn bộ trong lòng."

"Làm bằng hữu ta khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi có năng lực luyện chế Bổ Thiên Cao, trong vòng trăm năm cũng đừng để nó hiện thế."

"Côn Lôn Thánh Địa đang định thăm dò Thánh Khư, gần đây đã chết rất nhiều người."

"Nếu để cho bọn hắn biết ngươi có Bổ Thiên Cao, ngươi sẽ gặp vô số phiền phức."

Nghe vậy, Dược Lão nhìn về phía Trần Trường Sinh cười nói: "Ngươi sắp đi rồi?"

"Mấy ngày gần đây, vốn còn muốn dùng truyền tống trận của Côn Lôn Thánh Địa, nhưng trong tình huống bây giờ, chỉ có thể dùng chân mà đi."

"Tây Châu, Đông Hoang, Bắc Mạc, Nam Nguyên, Trung Đình, trước kia ta cũng không biết thế giới sẽ lớn như vậy."

"Từ Trung Đình đi đến Đông Hoang, có trời mới biết phải đi mấy trăm năm."

Trước lời phàn nàn của Trần Trường Sinh, Dược Lão cười cười sau đó từ trong ngực móc ra một ngọc giản đưa tới.

"Nếu ngươi đã muốn đi, vậy ta tặng ngươi một phần lễ vật đi."

"Cũng coi như đáp lễ lại cho Bổ Thiên Cao."

Kiểm tra nội dung trong ngọc giản một chút, Trần Trường Sinh nghi ngờ nhìn Dược Lão: "Ngươi giao toàn bộ sở học cả đời của ngươi cho ta, không phải là ngươi muốn thu ta làm đồ đệ đó chứ? Chuyện này không thể được, ta hiện tại không quá muốn bái sư."

"Lấy năng lực của Trần Trường Sinh ngươi, ta làm đồ đệ cho ngươi còn tạm được, làm sao dám thu ngươi làm đồ đệ."

"Một thân y thuật của ta còn chưa tìm được truyền nhân, bây giờ rung chuyển sắp nổi lên, ta cũng không xác định có thể toàn thân trở ra hay không."

"Nếu ta không thể lưu lại truyền thừa, đến lúc đó có thể sẽ phải nhờ ngươi hỗ trợ."

"Tìm một người hữu duyên, giao ngọc giản cho đối phương là được."

Bình Luận (0)
Comment