Chương 971: Sao lại khóc
Chương 971: Sao lại khócChương 971: Sao lại khóc
Nghe được điều này, Từ Diêu thuận miệng nói: "Tông môn hạn chế các ngươi như vậy, các ngươi không nghĩ tới chuyện thay đổi tất cả những thứ này sao?"
"Đương nhiên là nghĩ tới, nhưng mà chuyện này cần phải từ từ."
"Loại tình trạng này thâm căn cố đế đã lâu, muốn triệt để cải biến, tuyệt đối không phải một sớm một chiều."
"Muốn thay đổi trong thời gian ngắn, trừ phi ta lật đổ hoàn toản tông môn, nhưng ta cũng không muốn làm phản đồ, dù sao cũng là tông môn dưỡng dục ta." Nghe vậy, Từ Diêu đang chuẩn bị uống rượu ngây ngẩn cả nØười.
Bởi vì nàng phát hiện ra, một màn này rất quen thuộc. Nam Cung Hành trước kia rất giống Diệp Phong hôm nay. Nhìn thấy Từ Diêu sững sờ, Diệp Phong mở miệng nói: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì, nhớ tới một số người và một số việc."
"Vậy xem ra, những người và chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với ngươi." "Thế sự vô thường, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể cầu đúng sai, không thẹn với lương tâm là tốt rồi”
Nói xong, Diệp Phong buông bát rượu xuống, đứng dậy nói: "Được rồi, ta cũng nên đi, mấy ngày nữa gặp lại, ta hy vọng nhìn thấy một Từ Diêu càng đặc sắc hơn"
Dứt lời, Diệp Phong biến mất ở trên nóc nhà.
Nhưng mà Diệp Phong vừa mới biến mất, Trần Trường Sinh xuất hiện.
Chỉ thấy Trần Trường Sinh cầm một cây gậy gỗ nhỏ trong tay, trong miệng phát ra một tràng âm thanh quái dị, phẳng phất như là mô phỏng thanh âm mũi tên xé rách không khí. "Phốc!" Trong miệng Trần Trường Sinh phát ra một tiếng kêu, mà gậy gỗ nhỏ kia cũng đâm thẳng tắp vào trán Từ Diêu.
“Ha ha hai"
"Phi Tiễn Thuật mà ta vừa mô phỏng ra thế nào, có phải vô cùng chuẩn xác hay không?" Nhìn Trân Trường Sinh cười hì hì, Từ Diêu bực bội đẩy cây ðậy gỗ nhỏ ra. "Tiên sinh, rốt cuộc an bài của ngươi là gì?"
Đối mặt với lời chất vấn của Từ Diêu, Trần Trường Sinh chậc lưỡi nói: "Cũng không thể nói như vậy, đường ở trong tay các ngươi, ta chưa từng an bài các ngươi cái gì." "Thứ đánh trúng trán ngươi, không phải cây gậy nhỏ trong tay ta, mà là ngươi của trước đây.
Lời này vừa nói ra, Từ Diêu hơi hơi cúi đầu nói: "Cho nên Diệp Phong chính là Nam Cung Hành trước kia, mà ta chính là Xảo Nhi Man Hoang kia, đúng không?" "Ngươi có thể là Xảo Nhị, nhưng ngươi cũng có thể không phải.
"Nha đầu, từ khi gặp ta, ngươi chưa từng tự mình suy nghĩ về một số vấn đề."
"Tiểu kế hoạch có bọn người Linh Nhi chuẩn bị, phương diện đại cục có ta đảm nhiệm, còn ngươi chỉ cần hiểu tất cả những điều này, hoặc làm theo là được."
"Chuyện ở Lăng Viên, ngươi vẫn canh cánh trong lòng, ngươi không rõ vì sao sự tình lại biến thành bộ dáng này." “I[rong nhận thức của ngươi, chỉ cần có đủ thực lực, trên thế giới này không có chuyện øì là không thể giải quyết được."
"Chẳng lẽ thực lực không thể quét ngang hết thảy sao?" Từ Diêu ngẩng đầu chất vấn Trần Trường 5ïnh.
Thấy thế, Trần Trường Sinh gật đầu nói: "Thực lực quả thật có thể quét ngang tất cả, nhưng ngươi chưa làm được vô địch thiên hạ."
"Hơn nữa khái niệm vô địch thiên hạ là không tồn tại, bởi vì trên thế giới luôn có người mạnh hơn ngươi." "Ngươi đã tin tưởng tác dụng của thực lực như vậy, như vậy xin hỏi, ngươi hôm nay vì sao không thắng”
Nghe nói như thế, Từ Diêu vô thức nắm chặt nắm đấm. "Sau này ta sẽ thắng"
"Điểm này ta hoàn toàn tin tưởng, nhưng Tứ Phương Đại Lục không chỉ có một Diệp Phong, phiến thiên địa này còn có thiên kiêu mạnh hơn Diệp Phong”"
"Xin hỏi đến lúc đó, ngươi lại phải tốn bao nhiêu thời gian đi đánh bại bọn họ” "Trước khi ngươi đánh bại bọn họ, ngươi định làm thế nào?" Lời nói của Trần Trường Sinh giống như một cây búa, nặng nề øõ vào trái tim của Từ Diêu.
Hôm nay ở hội trường, Từ Diêu cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.
Tuy chuyện này đã kết thúc, nhưng áp lực trong lòng Từ Diêu vẫn chưa tiêu tán.
Bởi vì nàng biết, trong thời gian ngắn nàng không có cách nào đánh bại Diệp Phong, không có cách nào đánh bại Diệp Phong, vậy liền mang ý nghĩa mình không khống chế được vận mệnh.
"Tích!" Một giọt nước mắt chảy xuống từ trên mặt Từ Diêu.
"Tiên sinh, ta biết phải làm gì rồi.
"Ôi chao! Sao lại khóc rồi” Nhìn thấy Từ Diêu rơi lệ, Trần Trường Sinh mỉm cười lau nước mắt cho nàng.
"Tiên sinh, ta sẽ cố gắng trở thành Xảo Nhi"
Nghe vậy, Trần Trường Sinh cười lắc đầu: "Ta biết ngươi sẽ xảy ra vấn đề, biến ngươi thành Xảo Nhi, cho tới bầy giờ đều không phải là ý nghĩ của ta.
"Người ép ngươi trở thành Xảo Nhi chính là bản thân ngươi, chính vì vậy mà ngươi mới bị chính mình trước đây đánh trúng trán."
Nghe nói như thế, Từ Diêu lau nước mắt nói: "Nhưng không biến thành Xảo Nhị, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ."
"Nên làm øì thì làm đó, không làm được thì giả bộ như không thấy.
“[iên sinh ta thoạt nhìn không øì không làm được, thật ra ta có rất nhiều chuyện cũng không làm được."