Chương 980: nhìn chòng chọc
Chương 980: nhìn chòng chọcChương 980: nhìn chòng chọc
"Ngươi nói nếu một Thiên Hồn màu trắng trở thành Hồn Đế của Tứ Phương Đại Lục, những lão già đó sẽ có biểu tình gì?
Nghe vậy, Bạch Thu Nương cười lạnh một tiếng đầy khinh bỉ.
"Trần Trường Sinh, những lão gia hỏa kia chỉ lấy đi xương sọ của ngươi, chứ không phải lấy đi cả não của ngươi."
"Thiên Hồn màu trắng trỡ thành Hồn Đế, ngươi không hồ đồ chứ?"
"Không nói đến hắn có năng lực này hay không, chỉ với tình huống hiện tại của hắn, ngươi cảm thấy còn có thể sống được mấy năm”
"Ngươi dựa vào cái gì cho rằng, một người có được Thiên Hồn màu trắng hơn nữa còn là quỷ đoản mệnh..."
"Vậy nếu ta nguyện ý cứu hắn thì sao?" Trần Trường Sinh ngắt lời Bạch Thu Nương. Nhìn Trần Trường Sinh, Bạch Thu Nương muốn mở miệng phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Người khác có lẽ không có khả năng, nhưng hắn thì không nhất định, bởi vì hắn là Người Đưa Tang, là Đế Sư nổi tiếng thiên hạ. "Ngươi có thể cứu hắn?"
"Ý tưởng đã có, có thể thành công hay không còn phải xem mệnh”
"Người trẻ tuổi trước mắt này, chẳng phải là điều mà các ngươi mong muốn sao?" "Thiên Hồn phẩm chất thấp khiến các ngươi vừa sinh ra đã kém hơn người khác một bậc, nếu như không phải vì thay đổi hiện trạng này, các ngươi lúc trước sẽ không tới tìm ta. "Hiện tại ta mang hi vọng cho các ngươi, các ngươi làm sao ngược lại lùi bước." "Chúng ta chỉ muốn thay đổi hiện trạng, không phải muốn làm phản đồ." Bạch Thu Nương trực tiếp phản bác: "Tứ Phương Đại Lục là nhà của chúng ta, ta không có đạo lý hủy nhà của mình"
"Ngươi thật biết tự dát vàng lên mặt mình" Trần Trường Sinh khinh thường nhìn về phía Bạch Thu Nương.
"Tứ Phương Đại Lục là nhà của thiên kiêu, là nhà của các đại tông môn, nhưng duy chỉ có không phải nhà của bọn chuột cống các ngươi." "Thiên Hồn phẩm chất chia thành đỏ, vàng, lam, lục, trắng"
"Ngươi lấy Thiên Hồn phẩm chất màu lam đi đến tình trạng bây giờ, xưng hô một câu thiên tải là hoàn toàn không đủ."
"Nhưng Tứ Phương Đại Lục để mắt ngươi sao?"
"Trong mắt bọn họ, ngươi mãi mãi là người hạ đẳng, mặc cho ngươi có thực lực ngập trời, cũng không có tư cách đánh đồng với thiên kiêu phẩm chất màu vàng."
"Nếu các ngươi nguyện ý đứng về phía ta, ta cũng không có øì nhiều cho các ngươi, chỉ có một phần tôn nghiêm tưởng chừng như chẳng đáng một xu.
Nghe xong lời của Trần Trường Sïnh, Bạch Thu Nương vô thức nắm chặt nắm đấm. "Chúng ta chung quy là người của Tứ Phương Đại Lục, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi sẽ không tính sổ sau."
"Cho dù ngươi sẽ không tính sổ sau, người Bát Hoang Cửu Vực sẽ đối đãi với đám phản đô chúng ta như thế nào." "Không không không!" Trần Trường Sinh lắc lắc ngón tay. "Các ngươi đây không gọi là làm phản, các ngươi đây gọi là lật đổ sự mục nát."
"Ngươi không phải không biết lịch sử của Bát Hoang Cửu Vực, Bát Hoang và Cửu Vực lúc mới bắt đầu giống như nước với lửa, nhưng bây giờ lại thân như một nhà."
"Đoạn thời gian trước ta trở về còn øõ đầu bọn họ một chút, mục đích chính là để cho quan hệ giữa bọn họ đừng quá tốt”
"Những người dã từng là kẻ thù của Trần Trường Sinh ta, ta còn có thể cho bọn họ một con đường sống, huống chỉ là các ngươi." "Không biết câu trả lời này có thể khiến ngươi tin tưởng ta hơn một chút hay không"
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sïnh, Bạch Thu Nương nhìn chòng chọc vào hắn. Thật lâu sau, Bạch Thu Nương mổ miệng nói: "Điều kiện ngươi đưa ra rất mê người, nhưng ta dựa vảo cái øì tin tưởng hắn có thể hoàn thành những chuyện này."
"Ngươi nên tin tưởng, bởi vì hắn là người ta nhìn trúng” "Đương nhiên, ngươi cũng có thể thử một lần, nếu như hắn không thể đạt tới tiêu chuẩn của ngươi, ngươi tùy thời có thể giết hắn”
Nghe nói như thế, Trương Chấn nhìn Trần Trường Sinh với ánh mắt đây u oán.
"Được, vậy ta sẽ thử một lần" "Xoát!" Một cây trường thương rơi vào trong tay Bạch Thu Nương.
Thấy thế, Trương Chấn ném ánh mắt hỏi thăm về phía Trần Trường Sinh.
"Nhìn ta làm øì, lên đi!"
"Đánh bại vị Ám Dạ Chi Vương này, ngươi sẽ nhận được một vạn điểm tích lũy. Nhận được câu trả lời của Trần Trường Sinh, Trương Chấn hít sâu một hơi tiến lên hai bước.
Nhìn Ám Dạ Chỉ Vương trước mặt, Trương Chấn mở miệng nói: "Trước khi đánh, ta có thể hồi ngươi một vấn đề không?" "Được."
"Hắn thực sự có thể cứu ta không?"
"Người này nói dối không chớp mắt, nhưng một thân bản lĩnh của hắn là không thể phủ nhận." "Hắn có thể cứu ngươi hay không ta không biết, nhưng nếu như ngay cả hắn cũng cứu không được ngươi, ngươi đại khái là chết chắc”
Nghe vậy, Trương Chấn gật đầu.
"Được, ta biết rồi"
"Keng!" Miêu Đao thon dài chậm rãi ra khỏi vỏ, khí thế của Trương Chấn vào giờ khắc này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"“I[riệu chứng của ta ngươi cũng đã biết, toàn lực chiến đấu ta không chống đỡ được bao lâu." "Mười chiêu làm giới hạn, trong vòng mười chiêu không đánh bại được ngươi, coi như ta thua.