Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 997 - Chương 996: Không Có Nhưng Nhị Gì Hết

Chương 996: Không có nhưng nhị gì hết Chương 996: Không có nhưng nhị gì hếtChương 996: Không có nhưng nhị gì hết

"Nha đầu, đây là một hành trình tự vấn tâm, hãy đi cho tốt.

Nói xong, Trần Trường Sinh xoay người biến mất trong sương mù dày đặc.

Từ Diêu cũng lại bị vô tận cô độc vây quanh. ...

Õ một nơi nào đó trong biển mây.

“Tại sao lại là ngươi?"

"Tại sao không thể là ta?" Mã Linh Nhi đứng tại chỗ, một thân ảnh ngăn cản nàng, người này chính là Kiếm Phi mà nàng quen thuộc. Nhìn Mã Linh Nhi trước mặt,'Kiếm Phi" cười nói: "Biển mây sẽ huyễn hóa ra thứ mà sâu trong nội tâm một người không muốn đối mặt nhất. "Cho nên đối với 'ta, ngươi có cái øì muốn nói không?" Nghe vậy, Mã Linh Nhi lạnh lùng nói: "Ta và Kiếm Phi Đạo hữu tình như thủ túc, ta không có gì để nói."

“Phật sao?"

"Ngươi lừa người khác, không lừa được ta, bởi vì ta đến từ nội tâm của ngươi." Nói xong,'Kiếm Phi" đi tới trước mặt Mã Linh Nhi, nhẹ nhàng nói: "Ö thời điểm Kiếm Khí Trường Thành, Kiếm Phi vung tiền như nước vì ngươi, lúc đó ngươi có thể kiên định trái tim mình, bởi vì ngươi đã có người trong lòng."

"Nhưng khi ngươi phát hiện ra, Nam Cung Hành chưa từng yêu ngươi, trong lòng ngươi đã xuất hiện một tia dao động"

"Vì ngươi, Kiếm Phi không tiếc đối đầu với đệ nhất thiên tài kiếm tu Bát Hoang, nam nhân si tình như thế, trên đời lại có nữ nhân nào có thể không động tâm sao?" "Hơn nữa mỗi lần ngươi gặp phải nguy hiểm, Kiếm Phi nhát như chuột đều sẽ liều mạng vì ngươi."

"Hắn làm nhiều như vậy, chăng lẽ ngươi không có một tia dao động sao?"

Lời này vừa nói ra, Thất Xảo Kiếm trong tay Mã Linh Nhi trực tiếp xuyên thủng "Kiếm Phi", sau đó chém hắn thành muôn mảnh.

"Ha ha ha!"

Tiếng cười của "Kiếm Phi" quanh quẩn trong sương mù dày đặc, một Kiếm Phi giống nhau như đúc một lần nữa đi ra từ trong sương mù.

"Ta là ảo giác, ta bắt nguồn từ sâu trong nội tâm của ngươi, cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không giết được ta."

Thấy thế, Mã Linh Nhi mở miệng nói: "Ta biết tâm ý của Kiếm Phi đối với ta, nhưng chuyện này không có nghĩa là ta nhất định phải thích hắn, trên đời không có đạo lý như vậy.

"Nói rất đúng, nhưng ngươi đã thật sự buông bỏ sao?"

"Nếu như ngươi thật sự buông bỏ, Ta" tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.

"Ngươi là thật sự không thích, hay là cảm thấy mình không xứng với người ta?"

Nghe nói như thế, Mã Linh Nhi nhìn về phía "Kiếm Phi" nói: "Thích chính là thích, không thích chính là không thích, không có gì không xứng."

“Ha ha hat"

"Những lời này nói ra từ trong miệng Từ Diêu, ta nhất định tin tưởng, nhưng mà nói ra từ trong miệng ngươi, ta lại là nửa điểm cũng không tin" "Thân là truyền nhân của Tài Thần, ngươi là người cao nøạo, ngươi còn cao ngạo hơn Từ Diêu.

" trong nhận thức của ngươi, làm bạn với người tầm thường, đó quả thực là lãng phí sinh mệnh”

"Lúc mới bắt đầu, Kiếm Phi nhát gan sợ chết, xuất thân bần hàn, thiên phú cực kém, cho nên ngươi không thể nào thích hắn”

"Nhưng theo thời gian trôi qua, ngươi phát hiện ra Kiếm Phi cũng không phải như vậy." "Hắn dũng cảm, thông minh, kiên định, thậm chí dưới sự trợ øiúp của tiên sinh, bộc phát ra tiềm lực không gì sánh kịp”

"Càng hiếm thấy hơn là, hắn vẫn luôn thích ngươi”

"Nếu như ngươi thật sự không quan tâm, lúc Tư Mã Lan quấn quít lấy Kiếm Phi, trong lòng ngươi vì sao lại có dao động." "Sở đĩ ngươi mạnh miệng không chịu thừa nhận, chẳng qua vì muốn giữ thể diện mà thôi"

"Ban đầu là ngươi cự tuyệt người ta, hiện tại ngươi lại thích người ta, loại tiện nhần không biết xấu hổ này, làm sao sẽ trở thành truyền nhân của Tài Thần chứ?" "Đừng nói nữa!" Mã Linh Nhi đã có chút điên cuồng, bởi vì nàng không có cách nào đối mặt với chuyện như vậy. "Ông!"

Tiếng kiếm ngân làm võ nát ảo giác của Mã Linh Nhi, Trần Trường Sinh cõng kiếm rỉ sét đi ra từ trong sương mù dày đặc.

"Thông minh quá bị thông minh hại, ngươi mang trên người quá nhiều gánh nặng, nếu cứ thế ngươi sẽ không thể thoát khỏi biển mây."

Nhìn Trần Trường Sinh đột nhiên xuất hiện, Mã Linh Nhi cảnh giác nói: "Ngươi thật sự là tiên sinh, hay là ảo giác trong lòng ta?"

"Những thứ này không quan trọng, quan trọng là ta có thể trả lời nghi hoặc trong lòng ngươi."

Nghe vậy, Mã Linh Nhi mím môi, nói: "Tiên sinh, ta rốt cuộc nên làm øì bây giờ?" "Rất đơn giản, thích một người vậy thì cố gắng theo đuổi hắn.

"Mặt mũi gì đó cũng không quan trọng, trên thế giới không phải tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người ngươi."

"Năm đó Kiếm Phi bất chấp tất cả để theo đuổi ngươi, khi đó hắn tựa như một thằng hề, nhưng hắn vẫn làm như vậy. "Tình huống hiện tại đảo ngược, chẳng lẽ ngươi không làm được sao?"

"Nhưng mà...

"Không có nhưng nhị øì hết!" Trần Trường Sinh ngắt lời Mã Linh NhI.

"Nha đầu, đời người không phải buôn bán, cũng không phải mỗi một chuyện đều cần hồi báo" "Tuân theo bản tâm của mình đi về phía trước, kết quả là cái øì cũng không trọng yếu, trọng yếu là ngươi đã đi làm."
Bình Luận (0)
Comment