Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Tôn Ngộ Không phát hiện ra Kiều Linh Nhi trong một cung điện.
Lúc này bởi vì có tài nguyên của Vô Thiên phật tổ cung ứng lại thêm thiên phú bản thân không tồi, Kiều Linh Nhi đã tu luyện thành Thiên Tiên, đặt trong vạn giới chính là cấp độ thần ma tam giai.
Tốc độ tu luyện này khoáng cổ thước kim, đáng tiếc vẫn không đánh tan được hắc liên.
Khi đám Tôn Ngộ Không phát hiện ra hắn, hắn vẫn đang tu luyện, xung quanh hiếm thấy không có ai trấn giữ.
"Đây là linh đồng chuyển thế của phật tổ! Mau cứu hắn ra!"
"Ha ha, thắng lợi ngay trong tầm tay!"
"Ta tới cứu hắn ra!"
...
Tôn Ngộ Không ở phía sau hô to: "Cẩn thận! Đó là Vô Thiên hắc liên, là một linh bảo mạnh mẽ, không phải Thánh Nhân thì không thể phá!"
Nhưng đã muộn, đám người đã bị ánh sáng trong hắc liên chiếu tới.
Thực lực nhỏ yếu chịu tổn thương nhiều nhất, nguyên thần bị chấn động.
Kiều Linh Nhi mở mắt, cười khổ nói: "Không thể làm gì, trừ khi Vô Thiên cho phép, nếu không ta không ra khỏi đây được!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đám người vò đầu bứt tai.
Đúng lúc này, Vô Thiên phật tổ cắt đuôi hơn mười vị Chuẩn Thánh, dùng một chiêu phi thiên độn địa đi tới Thiên Đình, trên mặt treo nụ cười quỷ dị, hắn nghiêng đầu nhìn đám người: "Thật không ngờ châu chấu đã bị trấn áp vẫn còn có thể nhảy lên!"
Trông thấy đại địch, tất cả thần tiên đều trợn mắt nhìn.
"Làm nhiều chuyện bất nghĩa tất sẽ bị đánh chết! Vô Thiên, ngươi phạm vào nhiều tội nghiệt như vậy, gây ra nhiều việc ác như vậy cũng nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay! Sau ngày hôm nay, thiên hạ không còn Vô Thiên nữa!"
"Tà bất thắng chính, hôm nay Vô Thiên ngươi tất vong, Ma giáo tất bại!"
"Vô Thiên, chờ chết đi!"
...
Vô Thiên phật tổ cười ha ha, vô cùng tùy ý càn rỡ: "Nói, các ngươi nói tiếp đi! Cũng chỉ là một đám yếu ớt kêu rên thôi! Hôm nay các ngươi nói nhiều thế nào cũng vô dụng, trừ khi tìm được viên Xá Lợi Tử thứ 17, nếu không từ nay về sau, Thiên Đình vẫn là của ta, tam giới vẫn do ta quản lý! Ha ha!"
"Vậy bây giờ ta sẽ giết ngươi!" Tôn Ngộ Không lấy Kim Cô bổng ra, xông tới.
"Hầu ca, ta tới giúp ngươi!" Trư Bát Giới lấy Cửu Xích đinh bá ra, vô cùng dũng cảm xông tới.
Còn có các thần tiên khác, Nhị Lang thần Dương Tiễn, Thác Tháp Lý thiên vương, Na Tra vân vân… Cũng rối rít lấy binh khí ra muốn đồ sát ma đầu Vô Thiên, trả lại tam giới chính thống.
"Vừa rồi hơn mười vị Chuẩn Thánh đều không cản được ta, nói gì tới đám giun dế các ngươi? Cút cho bản tọa!" Vô Thiên phật tổ mỉm cười tà mị, sau đó rống lớn một tiếng, vung tay lên, âm phong hắc sắc bay ra hất văng tất cả tiên thần, bọn họ nhao nhao thổ huyết.
Hai ba hiệp như vậy, tất cả tiên thần đều bị thương.
"Vô Thiên này quá mạnh, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ!"
"Làm sao bây giờ, sắp tới lúc rồi!"
...
Bọn họ cảm thấy vô cùng bất lực, Vô Thiên thực sự quá mạnh, khiến cho bọn họ không nhìn thấy một chút hi vọng nào.
Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô bổng gắng gượng đứng dậy, lau máu bên mép đi, lớn tiếng mắng: "Lão Tôn ta không tin người đã trải qua vạn loại kiếp nạn thiên trọng ta đây không phá được cái xác rùa đen của ngươi!"
"Ăn một gậy của lão Tôn ta!" Tôn Ngộ Không giơ Kim Cô bổng lên, lại một lần nữa xông tới.
Lần này Vô Thiên phật tổ không đánh bay Tôn Ngộ Không, ngược lại vừa đánh vừa khuyên bảo: "Ngộ Không, ngươi kiên nghị quả cảm, dám yêu dám hận, bản tọa vô cùng thưởng thức ngươi! Vẫn là câu nói kia, ngươi gia nhập với ta, bản tọa sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ trong quá khứ, hơn nữa bản tọa còn có thể cho ngươi vô thượng vinh quang! Thứ Phật giáo cho được, ta cũng cho được! Thứ Phật giáo không cho được, ta lại cho được!"
"Hừ! Tà bất thắng chính, Tôn Ngộ Không ta mặc dù chỉ là hầu tử, nhưng tuyệt đối không kết bạn với tà ma ngoại đạo! Hôm nay có ngươi không ta!" Tôn Ngộ Không lạnh lùng hừ một tiếng, không chút do dự.
Sắc mặt Vô Thiên phật tổ âm trầm: "Bản tọa lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có đồng ý hay không?"
"Tôn Ngộ Không ta tuyệt không đồng ý!" Tôn Ngộ Không hô to.
"Vậy chúng ta chính là địch nhân, bản tọa đối xử với địch nhân không chút lưu tình, ngươi chết đi!" Trong tròng mắt màu đen của Vô Thiên phật tổ tỏa ra sát khí mãnh liệt, sau đó vỗ ra một chưởng, đánh trúng lồng ngực Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không văng ngược ra ngoài, đụng nát mấy tòa cung điện, nôn ra từng ngụm máu, mặt như giấy vàng.
Lúc này hắn đã mất nửa cái mạng, ngay cả đứng lên cũng tốn sức.
"Hầu ca!"
"Đại Thánh!"
...
Đám người hô to, vô cùng lo lắng.
Hơn mười vị Chuẩn Thánh do Hạo Thiên thượng đế cầm đầu cuối cùng đã đuổi tới, tiếp tục vây giết Vô Thiên.
Mới đầu thế lực hai bên còn ngang nhau, nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, ma đạo đại trướng, thực lực của Vô Thiên phật tổ càng ngày càng mạnh, cuối cùng đè ép hơn mười vị Chuẩn Thánh, sau đó liên tục phóng xuất thần thông, mấy vị Chuẩn Thánh đều bị thương.
Giờ khắc này, trong lòng đám người nảy lên cảm giác tuyệt vọng.
Chẳng lẽ thật sự không có cách nào chiến thắng Vô Thiên?
Chẳng lẽ từ nay về sau, thế giới Hồng Hoang sẽ bị Vô Thiên thống trị?
"Không kịp nữa, chỉ có góp đủ 17 viên xá lợi mới có thể đánh bại Vô Thiên!" Vô Thiên Trấn Nguyên tử đại tiên đang chiến đấu cao giọng hô lên: "Ngộ Không, thật ra ngươi chính là viên xá lợi thứ 17… Vô Cốt xá lợi!"
Hắn vừa nói vậy, mọi người đều kinh hãi.
"Đại thánh gia... Xá Lợi Tử?"
"Hóa ra hắn chính là viên Xá Lợi Tử thứ 17, Vô Cốt xá lợi!"
"Sao bỗng nhiên lại thành thế này?"
...
Ai cũng không ngờ Tôn Ngộ Không lại là viên Xá Lợi Tử thứ 17, là Vô Cốt xá lợi mấu chốt để đánh bại Vô Thiên.
Nhất là Tôn Ngộ Không, hắn nghe thấy lời này liền ngơ ngác.
Hắn nhớ tới những năm gần đây, từng cảnh tượng thoảng qua trước mắt.
Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao tất cả cổ Phật đều viên tịch, chỉ để lại mỗi mình hắn, vì sao chỉ có hắn mới có thể thu thập được tất cả Xá Lợi Tử, bởi vì hắn chính là viên Xá Lợi Tử cuối cùng và cũng cực kỳ quan trọng… Vô Cốt xá lợi.
Hắn nghĩ tới lời mà người thần bí kia đã từng nói với hắn.
"Hóa ra từ đầu tới cuối ta đều bị người khác bài bố, ta chỉ là một con tiểu hầu tử..."
Tôn Ngộ Không cười khổ, giờ khắc này hắn đã hiểu ra, nhưng tất cả cũng đã muộn.
Tôn Ngộ Không ngồi xếp bằng, gương mặt an tường, tâm hỏa xông ra từ trong ngũ tạng lục phủ, đốt cháy thân thể hắn.
Cái gọi là Xá Lợi Tử chính là thứ còn sót lại cuối cùng sau khi thiêu cháy bằng nguyên khí.
Cho nên hắn nhất định phải tự thiêu, không chết thì không có Xá Lợi Tử.
"Đại thánh gia!"
"Hầu ca!"
...
Chúng thần tiên bi thiết.