Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Hạo Thiên thượng đế giới thiệu Lâm Bắc Phàm như vậy là có nguyên do.
Thứ nhất là có thể được Lâm Bắc Phàm tha thứ, thứ hai là giải thích với các vị tiên gia tại sao hắn coi trọng Lâm Bắc Phàm như vậy, Lâm Bắc Phàm ngồi vào vị trí trên cao này là lẽ thường, loại bỏ khúc mắc của các tiên gia, chứng tỏ không phải Thiên Đế hắn dùng quyền mưu tư, quan trọng nhất là để mọi người biết rõ bằng hữu của Thiên Đế hắn có thực lực.
Sau một chén rượu này, hiện trường càng thêm náo nhiệt.
Dù sao cũng là bằng hữu cùng một chiến tuyến, đã từng nỗ lực vì cùng một mục tiêu, mọi người liên tiếp mời rượu Lâm Bắc Phàm.
Sau đó chính là tiệc lớn chân chính… Bàn đào thịnh yến!
"Lên bàn đào!" Vương Mẫu nương nương hô to.
Một đám tiên nữ bưng đại bàn đào mới vừa hái xuống từ trên cây đi đến, đưa đến trước mặt các vị tiên gia.
Bàn đào này chủ yếu chia làm 3 loại.
Loại thứ nhất là 3000 năm mới chín, ăn vào thành tiên đạo, thể kiện thân nhẹ.
Loại thứ hai là 6000 năm mới chín, ăn vào hà cử phi thăng, trường sinh bất lão.
Loại cuối cùng là 9000 năm mới chín, ăn vào sẽ sống thọ cùng thiên địa, cùng tuổi với nhật nguyệt.
Những bàn đào này dù là thần tiên ăn vào cũng có tác dụng, hầu hết tiên quan thần tướng sơ cấp đều được phát cho bàn đào 3000 năm mới chín, tiên quan thần tướng cao cấp chủ yếu được phát cho bàn đào 9000 năm mới chín. Những khách nhân quan trọng như Tôn Ngộ Không, Lâm Bắc Phàm này chủ yếu được chia cho loại 9000 năm mới chín.
Cắn xuống một ngụm chất lỏng chảy ra, toàn thân thư sướng, đặc biệt dễ chịu.
Có một số thần tiên ăn xong liền lập tức ngưng thần tu luyện, tiêu hóa lợi ích do bàn đào mang đến.
Nhưng thứ này đối với Lâm Bắc Phàm mà nói cũng chỉ là một vật ăn cho đỡ thèm.
Lúc này, Hạo Thiên thượng đế cười híp mắt đi tới, đưa phần bàn đào của mình đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, thành khẩn nói: "Lâm huynh, một lần nữa chân thành xin lỗi ngươi, ta cũng không phải cố ý lừa gạt ngươi, chỉ là tình thế bất đắc dĩ!"
"Nể tình ngươi thành tâm thành ý như vậy, ta tạm thời tha thứ cho ngươi, nhưng về sau không thể thế này nữa!" Nể mặt đại bàn đào, Lâm Bắc Phàm cuối cùng cũng "tha thứ" cho hắn, nếu không còn có thể làm sao?
"Được!" Hạo Thiên thượng đế vô cùng cao hứng.
Lúc này, một giọng nói tràn ngập từ bi vang lên.
"A di đà phật!"
Sau đó phật quang phổ chiếu, vô cùng tường hòa.
Chúng tiên gia ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Như Lai phật tổ đang ngồi bên trên kim liên, dẫn theo một đám phật đà bồ tát tiến vào Lăng Tiêu bảo điện.
"Như Lai phật tổ đến!"
"Hình như bọn họ không nhận được thiệp mời, sao lại tới đây?"
"Sự việc có chút không đúng!"
...
Mọi người đều cảm nhận được kẻ đến bất thiện.
"Như Lai, ngươi tới Lăng Tiêu bảo điện của ta không biết là có chuyện gì?" Hạo Thiên thượng đế chất vấn, trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Không nhận được thiếp mời, không được chủ nhân cho phép đã ung dung bước vào Lăng Tiêu bảo điện, khác gì phường cường đạo?
Nhất là đang lúc tổ chức bàn đào thịnh hội, không phải khiêu khích thì là cái gì?
Nếu như không cho ra một lời giải thích rõ ràng, Hạo Thiên thượng đế sẽ bùng nổ.
"Thiện tai thiện tai, bản tọa nghe nói Thiên Đế tổ chức bàn đào đại hội khen thưởng thần tử có công, đây là sự kiện trọng đại của tam giới, cho nên bản tọa không mời mà tới, mong Thiên Đế lượng thứ!" Như Lai phật tổ pháp tướng trang nghiêm nói.
"Thì ra là thế, ngồi đi!" Hạo Thiên thượng đế phất tay, trên mặt có thêm một chút âm u.
Đám người Như Lai phật tổ thoạt nhìn như là đến để chúc mừng, hiện tại xé mặt không có chỗ nào tốt cả, cho nên tạm thời tùy bọn họ, mấy bàn đào hắn vẫn cho được.
"Đa tạ Thiên Đế!" Như Lai phật tổ nói.
Sau đó khống chế kim liên bay đến bên trên một bảo tọa trong Lăng Tiêu bảo điện, ngồi ngang với Hạo Thiên thượng đế.
Các phật đà bồ tát khác cũng theo thứ tự từ trên xuống dưới ngồi vào chỗ, miệng đọc phật ngữ, trên thân tỏa ra phật quang chói mắt, trong nháy mắt biến nơi này thành tiểu linh sơn.
Các tiên gia thì bị đẩy sang một bên khác.
Hành động này làm Hạo Thiên thượng đế nhìn vô cùng tức giận.
Ta mới là chủ nhân nơi này, ngươi lại dám muốn có quyền thế ngang bằng ta, đây là muốn làm gì? Đây là Lăng Tiêu bảo điện của Thiên Đình thì cũng nên có bộ dáng của Lăng Tiêu bảo điện, ngươi gạt hết tiên gia bên ta ra bày dáng Linh sơn, có ý gì?
Là muốn làm hắn khó xử sao?
Tất cả mọi người đều có thể thấy Như Lai phật tổ đang cố ý khiến cho Hạo Thiên thượng đế khó xử.
Nếu như lần này ứng phó không tốt, uy tín của Hạo Thiên thượng đế sẽ bị hạ thấp, những hảo cảm đạt được từ trong lượng kiếp trước đó đều sẽ trôi theo nước, chiêu này vô cùng âm hiểm.
"Như Lai, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Hạo Thiên thượng đế đè nén lửa giận mênh mông trong lòng xuống, hỏi.
"A di đà phật, phật đà chúng ta tới tham gia bàn đào thịnh hội, mong Thiên Đế nể mặt!" Như Lai phật tổ nói.
"Vị trí kia là của ta, không phải chỗ ngươi nên ngồi!" Sắc mặt Hạo Thiên thượng đế âm trầm.
"Thiên Đế nói đùa, ta chính là Vạn Phật chi tổ, có nơi nào mà không thể ngồi? A di đà phật, mời Thiên Đế mang bàn đào lên, phật đà chúng ta đã đói bụng!" Như Lai phật tổ mỉm cười.
...
"A di đà phật!" Phật đà hô to, thanh âm truyền đến liên hồi, vang vọng Thiên Đình.
Đây chính là ra uy!
Lửa giận của Hạo Thiên thượng đế bốc cao vạn trượng: "Người đâu! Người đâu tới cho ta..."
"Thiên Đế, tuyệt đối không thể động thủ!" Thái Bạch Kim Tinh vội vã chạy tới, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Như Lai phật tổ tới đây không có mục đích tốt gì, một khi đánh nhau, người thua thiệt vẫn là chúng ta!"
Hạo Thiên thượng đế quay đầu lại nhìn, phát hiện chỉ có một số thần tiên lòng đầy căm phẫn, còn lại đều khoanh tay đứng nhìn.
Những thần tiên khoanh tay đứng nhìn này đều là người trong tam giáo, nếu quả thật động thủ thì chỉ sợ những người này sẽ làm dáng một chút rồi thôi, thậm chí còn bỏ chạy nhanh hơn bất cứ ai, người mất mặt vẫn là Hạo Thiên thượng đế hắn.
Chẳng lẽ muốn hắn Hạo Thiên thượng đế tự mình động thủ đánh với Như Lai?
Đây chính là uy hiếp từ trước tới nay của Hạo Thiên thượng đế, Như Lai phật tổ dựa vào đó để lấn ép hắn, do hắn không có đủ người.
"Vậy ngươi nói ta nên làm gì?" Hạo Thiên thượng đế tức giận đến mức muốn nổ tung.
"Chuyện này..." Thái Bạch Kim Tinh cũng không nghĩ ra biện pháp nào.
Nhưng có một người vô câu vô thúc, không có nhiều cố kỵ như vậy, người đó chính là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không.
Chỉ thấy hắn móc Kim Cô bổng ra chất vấn Như Lai phật tổ: "Như Lai, ngươi không xứng ngồi vào vị trí kia! Cút xuống đây cho lão Tôn, nếu không lão Tôn ta nhận người chứ Kim Cô bổng của lão Tôn ta không biết nhận người!"
Suy nghĩ của Tôn Ngộ Không rất đơn giản, Hạo Thiên thượng đế đã từng giúp hắn, hắn muốn báo đáp lại.