Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Thế là Lâm Bắc Phàm liền ở lại Ái Tình Công Ngụ.
Mỗi ngày nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo, gây ra đủ loại thị phi, luôn có thể hiểu ý cười một tiếng.
Hôm nay mọi người tụ lại với nhau.
"Lâm Bắc Phàm, ngươi không đi làm việc sao?" Hồ Nhất Phỉ nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
"Đúng vậy, ta không có công việc." Lâm Bắc Phàm cười.
"Một người sao có thể không có công việc được?" Tằng Tiểu Hiền ngồi xuốnv: "Ngươi xem Hồ Nhất Phỉ, nàng là giáo sư đại học. Đường Du Du sống nhờ diễn phim. Quan Cốc Thần Kỳ là một tác giả truyện tranh. Trương Vĩ tuy có trình độ chuyên nghiệp làm cho người ta nghi vấn, nhưng quả thực là một luật sư. Mỹ Gia là nhân viên ở một cửa hàng thú cưng, ta là chủ trì điện đài, ngay cả Tử Kiều khó tin cậy nhất, thân thể cao to còn có thể sống nhờ làm thí nghiệm thân thể, ngươi không có công việc thì làm sao nuôi sống bản thân ngươi được?"
"Bởi vì ta quá có tiền, nhiều tiền đến mức xài mãi không hết. Hiện tại mỗi ngày ta vừa mở ra mắt ra không phải nghĩ xem nên kiếm tiền thế nào, mà là nên dùng tiền thế nào." Lâm Bắc Phàm nói.
"Ta X! Câu nói này quá kiêu ngạo! Mở mắt ra không phải nghĩ xem kiếm tiền thế nào mà là dùng tiền thế nào, ta không thể nhịn được!" Lữ Tử Kiều vỗ bàn đứng dậy: "Lâm Bắc Phàm, vậy ngươi nói xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tiền mà ngươi dám nói ra lời nói lớn lối như vậy? Lâm Uyển Du Lâm đại tiểu thư của chúng ta, thiên kim chủ tịch tập đoàn Lâm Thị cũng không dám nói như vậy!"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào cửa phòng đối diện: "Các ngươi biết ta có được căn nhà kia như thế nào không?"
"Như thế nào?" Mọi người trăm miệng một lời.
"Bằng cách ăn lời." Lâm Bắc Phàm nhẹ bỗng nói.
"Cmn!" Đám người lại lần nữa trăm miệng một lời.
"Trước khi chưa chuyển đến, ta ở trong một trang viên. Trang viên kia rất lớn, từ cửa ra vào đến phòng khách, mỗi lần đi lại đều phải mất nửa tiếng của ta, đặc biệt phiền phức. Ta thích bơi lội, trong nhà lắp đặt một bể bơi, mỗi ngày đều muốn bơi một vòng, khoảng 3000 mét mới dễ chịu. Ta ghét nhất là tắm rửa, bởi vì chỗ gội đầu và chỗ kỳ cọ cách nhau quá xa, mỗi một lần đều phải chạy một lúc mới tới, đặc biệt dễ bị cảm mạo."
Đám người: "..."
"Đây mới chỉ là chỗ ở, trên phương diện ăn uống, ta cũng thường xuyên chịu ủy khuất, bởi vì đồ ăn ta muốn ăn thông thường đều được đưa tới bằng máy bay, vô cùng không tươi mới, có lúc ta phàn nàn nhà ta lớn như vậy sao không trồng chút rau, làm vậy là ta có thể ăn được rau quả tươi, còn có thể nuôi chút gà vịt cá, lúc muốn ăn liền làm thịt, tươi biết bao? Nhưng bọn họ nói nếu ta làm vậy thì mấy vạn người phía sau sẽ thất nghiệp, cho nên vì mọi người, ta chỉ có thể tiếp tục ủy khuất bản thân!"
Đám người: "..."
"Ta không quá thích đi ra ngoài, nguyên nhân là gì các ngươi cũng biết đấy, nhà quá rộng, đi ra ngoài một chuyến rất phiền phức, rất tốn thời gian, cho nên bình thường ta chỉ có thể chơi ở trong nhà, chơi game các kiểu. Tập đoàn trò chơi Penguin chính là do ta dựng lên, tiểu Mã ba ngày hai lượt tới hỏi thăm trải nghiệm trò chơi của ta, ngẫu nhiên đào bảo một lần, trải nghiệm khoái cảm tiêu tiền, kết quả lại phát hiện đào bảo chính là của ta, lão Mã đang thay ta làm việc."
Đám người: "..."
"Mỗi ngày chỉ sống thôi đã khiến ta kiệt sức!"
Lâm Bắc Phàm thở dài, nói: "Sống không có hi vọng, nhân sinh không có động lực, khiến ta bị hoang phế! 10 năm trước ta đã từng dùng lưu lượng xem xong toàn bộ cừu vui vẻ và sói xám, 3000 Whys of Blue Cat… Công ty điện tín còn muốn đóng gói giao hàng tận nơi cho ta, lúc ấy ta liền nổi giận! Thật sự cho rằng ta nghèo, xem thường phim hoạt hình sao?"
Đám người: "..."
"Về sau vô hạn lưu lượng, ta cũng không xem phim hoạt hình nữa, ngơ ngơ ngác ngác trôi qua nhiều năm, lại tìm được mục tiêu cuộc sống!" Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Hiện tại ta thích nhất là làm việc tốt, mỗi ngày đều dắt mấy lão nãi nãi qua đường, nhìn bộ dáng hạnh phúc khi bọn họ thắng kiện, ta cảm thấy vui vẻ cho bọn họ từ tận thâm tâm!"
Đám người: "..."
Mọi người im lặng thật lâu.
"Đây không phải là cuộc sống ta vẫn tha thiết mơ ước sao?" Lữ Tử Kiều khiếp sợ nói.
"Ngươi bây giờ chỉ thiếu một nữ chủ nhân giúp ngươi tiêu tiền!" Mỹ Gia ẩn ý đưa tình nói.
"Cuộc sống như vậy cho ta nữa!" Trương Vĩ nhiệt tình nắm tay Lâm Bắc Phàm: "Thần hào, chúng ta làm bạn đi!"
"Ngươi là một tên điếu ti, làm sao xứng làm bằng hữu của thần hào?" Tằng Tiểu Hiền ghét bỏ.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rạng rỡ: "Không sao, ta không để ý. Ta kết giao bằng hữu cho tới giờ đều không nhìn hắn có tiền hay không, bởi vì đều không có tiền bằng ta!"
Đám người: "..."
Thực sự là thần hào!
Đám người muốn quỳ!
"Chỉ dựa vào câu này của ngươi, ta mang mỳ trân tàng của ta ra cho ngươi ăn!" Trương Vĩ nghiêm túc nói.
"Được!" Lâm Bắc Phàm cười: "Chỉ ăn mì ăn liền có phải quá đơn điệu rồi không, ngươi cần gia vị gì? Thiên Sơn nhân sâm, nấm thông Flange, gan ngỗng, trứng cá muối Đông Hải, còn có nước ở sâu trong sông băng bắc cực, ta đều có thể lấy đến cho ngươi!"
"Những cái này đều có thể có?" Hai mắt Trương Vĩ tỏa sáng.
"Đương nhiên có thể!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Trương Vĩ liếm môi: "Vậy ta đều muốn!"
"Ăn một bát mì ăn liền mà còn chú ý như vậy?" Mỹ Gia kinh hãi.
Lâm Bắc Phàm vươn tay: "Không có cách nào, cuộc sống của người có tiền chính là giản dị lại buồn chán như vậy!"
Hồ Nhất Phỉ chính nghĩa vỗ bàn đứng dậy: "Lâm Bắc Phàm, ngươi không thể thế được! Ngươi bây giờ còn trẻ, ngươi còn có vô số tuổi xuân, tiền đồ sáng lạn, ngươi không thể cứ hoang phế như vậy, ngươi nhất định phải tỉnh ngộ. Nhất định phải có mục tiêu sống..."
"Dắt lão nãi nãi qua đường ..."
"Cái này không tính!" Hồ Nhất Phỉ lắc đầu.
Lữ Tử Kiều nói: "Nhưng người ta đã đứng trên đỉnh cao nhân sinh, còn cần gì cố gắng nữa?"
Tằng Tiểu Hiền bổ sung: "Đúng thế, có người vừa ra đời đã ở Rome!"
"Cho nên các ngươi chính là đám cá ướp muối không biết nỗ lực!" Hồ Nhất Phỉ khoác hai tay lên vai Lâm Bắc Phàm, nghiêm túc nói: "Lâm Bắc Phàm, ngươi thật sự không thể tiếp tục sa đọa như vậy! Mặc dù ngươi bây giờ rất có tiền, nhưng có tiền cũng không phải là vạn năng, chính như lời ngươi nói, không tìm thấy một chút sung sướng nào! Mấy chục năm trong đời cứ thế vội vàng trôi qua, nghĩ xem đến lúc ngươi già nua, nhìn lại cuộc đời mới phát hiện không có gì hết, chẳng lẽ ngươi không hối hận?"
"Có lẽ sẽ!"
"Nếu ngươi không có mục tiêu, mọi người liền giúp ngươi lập ra mục tiêu! Nếu ngươi không có mộng tưởng, mọi người sẽ giúp ngươi tìm kiếm mộng tưởng! Mọi người hành động, go go go"