Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không trợn mắt nhìn, Sở Vân Phi lạnh sống lưng.
Sở Vân Phi nóng nảy nói: "Ta vừa nói bậy, đại thánh gia ngươi nghe ta nói, tuyệt đối không phải như vậy! Ý của ta là cho thêm một nhân vật nữ vào trong cuộc đời ngươi, nhân vật nữ này là một đại mỹ nữ, lại còn là một tiên nữ, tuyệt đối sẽ không vũ nhục tên tuổi của đại thánh gia!"
"Nhưng mặc kệ mỹ nữ hay là tiên nữ, lão Tôn ta đều không có hứng thú với nữ nhân!" Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không phất tay.
"Ngươi không thấy hứng thú, nhưng các độc giả lại cảm thấy hứng thú!" Sở Vân Phi nói lời thấm thía: "Thật ra cuộc đời của đại thánh gia chỉ đơn giản là đánh quái thăng cấp, đánh xong một yêu quái lại có thêm một yêu quái, đánh qua một ngọn núi lại có một ngọn núi, lặp đi lặp lại như vậy có gì hay? Hiện tại các độc giả đều không thích xem. Bọn họ thích nhất là xem chuyện tình cảm, lướt qua liền thôi là tốt nhất, để lại một chút tiếc nuối, lúc này mới có thể kiếm được nước mắt của khán giả, tiểu thuyết mới có thể thăng hoa..."
Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn phất phất tay, tìm một vị trí tùy ý ngồi xuống, cầm tiên quả bên cạnh lên gặm, nói: "Những cái tình tình ái ái này lão Tôn ta không hiểu, ngươi cứ việc nói thẳng muốn viết thế nào, cố sự cụ thể như thế nào..."
"Cố sự là thế này..." Sở Vân Phi ngồi xuống bên cạnh, nói: "Năm đó khi đại thánh gia ngươi đại náo thiên cung, uy chấn bát phương, vũ nội vô địch, bị rất nhiều người e ngại, cũng được rất nhiều người sùng bái. Trong số những người sùng bái có một tiên tử tên là Tử Hà..."
"Chờ chút, Tử Hà là ai? Lão Tôn ta ở Thiên Đình lâu như vậy mà chưa từng nghe tới ai tên Tử Hà tiên tử." Đại thánh gia ngắt lời hắn, vô cùng nghiêm túc nói.
"Tử Hà là do dầu trong bấc đèn Như Lai phật tổ thắp biến thành..."
"Ngươi chờ một chút, bấc đèn nghe phật kinh lâu, đi ra cũng phải là tiểu hòa thượng mới đúng, dù là nữ thì cũng phải là ni cô, làm sao có thể biến thành tiên tử? Ngươi viết như vậy thật không giải thích nổi..." Tôn Ngộ Không lại nói.
"Đại thánh gia, chỉ là một cố sự mà thôi, tất cả đều là hư cấu, không thể coi là thật!"
"Vậy thì tốt, ngươi tiếp tục!"
Đại thánh gia lại tiếp tục gặm trái cây.
Sở Vân Phi nói tiếp: "Tử Hà tiên tử rất sùng bái đại thánh gia, đáng tiếc ở trong Linh sơn không có cách nào đi ra được, qua mấy trăm năm, nàng còn chưa tìm được cơ hội lén lút chạy ra, đại thánh gia đã hộ tống Đường Tăng tới Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng bởi vì phiền chán Đường Tăng lải nhải, nhất thời thất thủ đánh chết hắn, bị Quan Âm phạt đi đầu thai chuyển thế..."
"Ngươi chờ một chút, lão Tôn ta sao lại giết sư phụ? Lão Tôn ta quả thật có lúc sẽ ngại sư phụ phiền, nhưng hắn đối xử với lão Tôn ta rất tốt, lão Tôn ta dù không nói đạo lý thì cũng sẽ không lạnh lùng hạ sát thủ với hắn, nhiều nhất chỉ mặc kệ. Ngươi viết như vậy có chút thêu dệt vô căn cứ, làm bẩn hình tượng của ta!" Đại thánh gia có chút tức giận nói.
"Đại thánh gia không nên tức giận, sư phụ ngươi kiếp trước là Kim Thiền tử, đường đường là Đại La Kim Tiên, chết mấy lần tính là gì? Ngay cả Như Lai phật tổ cũng đầu thai chuyển thế biến thành nhi tử của Lâm Bắc Phàm, hiện tại cũng không ngẩng đầu lên nổi, chút chuyện nhỏ này của ngươi tính là gì? Chỉ cần cố sự thăng hoa, những điểm đen này của ngươi đều không đáng nhắc tới!"
"Nói có chút đạo lý!" Đại thánh gia gật đầu một cái: "Ngươi nói tiếp, nếu như cuối cùng không tẩy sạch được ta cho ngươi đẹp mặt!"
"Đại thánh gia ngươi đi đầu thai chuyển thế, biến thành một Chí Tôn bảo du côn vô lại, khổ sở giãy giụa trong nhân thế. Tử Hà tiên tử tìm được ngươi, vô cùng đau lòng, vì giúp ngươi có thể tìm về bản chất, quay về làm Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không tung hoành tam giới uy phong lẫm lẫm, nàng vẫn luôn chăm sóc ngươi, làm rất nhiều chuyện vì ngươi, thời gian dần trôi qua nảy sinh tình cảm. Nhưng đúng lúc này, Ngưu Ma vương đến, coi trọng Tử Hà tiên tử, muốn nạp nàng làm thiếp, các ngươi bị chia rẽ..."
Tôn Ngộ Không một lần nữa lắc đầu: "Không được nói năng bậy bạ, đại ca Ngưu Ma vương của ta rất sợ vợ, mặc dù có Ngọc Diện hồ ly, nhưng vẫn luôn lén lén lút lút, không dám để đại tẩu biết. Nếu như bị đại tẩu biết, hắn nhất định sẽ bị rút gân lột da, sừng trâu cũng không cần, hơn nữa còn có Hồng Hài Nhi tàn nhẫn nhất. Nếu như hắn biết mình có thêm một mẹ kế, nhất định sẽ phóng hỏa!"
"Càng phải viết như vậy, nếu như Thiết Phiến công chúa nhìn thấy tiểu thuyết này..." Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười xảo trá.
Tôn Ngộ Không im lặng, sau đó cũng cười xấu xa theo.
Sở Vân Phi mặc niệm cho Ngưu Ma Vương, nói tiếp: "Chí Tôn Bảo muốn cứu Tử Hà về, nhưng hắn là phàm nhân, làm sao có thể đánh bại Ngưu Ma vương? Vào lúc hắn vô kế khả thi, Quan Âm xuất hiện nói cho hắn về kiếp trước và kiếp này. Hơn nữa còn nói với hắn rằng chỉ cần mang Kim Cô chú lên là có thể biến trở về Tôn Ngộ Không, cứu Tử Hà tiên tử. Nhưng đeo Kim Cô chú lên đồng nghĩa với triệt để mất tự do, chặt đứt tình cảm, đời này chỉ có thể nghe phật hành sự!"
"Linh sơn chuyên đùa bỡn cảm tình của người khác, hại người ta thật thảm!" Tôn Ngộ Không có cảm giác đồng cảnh ngộ.
Tây Du năm đó, lượng kiếp vừa qua, hắn chính là bị chèn ép từng bước như vậy, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, phản Linh sơn Phật giáo.
"Cuối cùng vì cứu người yêu, Chí Tôn Bảo dứt khoát đeo Kim Cô chú lên, biến trở về thành Tôn Ngộ Không pháp lực vô biên, đánh bại Ngưu Ma vương, cứu Tử Hà tiên tử. Đáng tiếc hai người không có cách nào trở lại như trước. Bởi vì Tôn Ngộ Không mang lên Kim Cô chú, chỉ có thể hộ tống Đường Tăng tới Tây Thiên thỉnh kinh, Tử Hà tiên tử bị Quan Âm phát hiện bắt về, bị phạt vĩnh viễn làm bạn với thanh đăng. Hai người yêu nhau rồi lại không thể yêu, đáng buồn, đáng tiếc!"
Sở Vân Phi nhìn về phía Tề Thiên đại thánh: "Đại thánh gia, ngươi cảm thấy tăng thêm đoạn tình cảm này thế nào?"
"Hình như không có gì sai, có chút cảm động..." Tôn Ngộ Không trầm tư.
"Ta cảm thấy cố sự này đơn giản nhưng sáng tạo, đại thánh gia được miêu tả có máu có thịt, vì nữ nhân mà mang Kim Cô chú lên, vĩnh viễn trói buộc bản thân. Kể từ đó hình tượng đại thánh gia thăng hoa, không còn là một anh hùng can đảm chỉ có thể nghịch gậy, mà là một đại anh hùng có trách nhiệm trọng tình cảm!" Lâm Bắc Phàm tán thưởng.
"Được, cứ viết như vậy!" Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không đánh nhịp: "Nhưnh ta hi vọng ngươi miêu tả Linh sơn xấu xa hơn!"
"Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề!" Sở Vân Phi cười.