Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Trương Huyền hỏi: "Ngươi là người nào?"
"Ta là thiên tài luyện khí nổi danh nhất thế giới linh khí khôi phục: Chu Nhiên! Rất nhiều vũ khí của thiên kiêu đều là do ta luyện chế!" Chu Nhiên dương dương đắc ý: "Nghe nói ngươi muốn so luyện khí, để ta tới so với ngươi!"
"Lai lịch không nhỏ!"
"Đó là tất nhiên, không có ba lượng ba nào dám lên Lương sơn?" Chu Nhiên càng thêm đắc ý: "Ngươi muốn luyện vũ khí gì, ta đều phụng bồi tới cùng!"
"Cũng để ngươi ra đề mục luôn, miễn cho thua không phục!" Trương Huyền lại bắt đầu tỏa bức khí.
"Rất tốt, vậy chúng ta liền luyện tiên khí!" Chu Nhiên nói.
Trương Huyền: "..."
Tiên khí?
Có cần chơi lớn như vậy không?
Thực lực bây giờ của hắn, miễn cưỡng mới luyện chế được tiên khí.
Đây là biến thái từ đâu đến, Trương Huyền chột dạ: "Không cần yêu cầu cao như vậy, chúng ta bây giờ đang thiếu thời gian, so đơn giản hơn chút, tiên khí trở xuống, chí tôn khí thế nào?"
"Nhưng ta không lấy ra được!" Chu Nhiên vô cùng ghét bỏ: "Đã mấy thập niên ta không luyện vũ khí thấp hơn tiên khí, bây giờ luyện chế không chỉ mất mặt xấu hổ, mà còn đạp lên chiêu bài thiên tài luyện khí của ta!"
Trương Huyền: "..."
"Vậy chí tôn khí, thích so thì so!" Trương Huyền đánh nhịp.
Chu Nhiên bất đắc dĩ nói: "Được, vậy ta liền ứng phó một lần! Các vị ở đây chứng kiến, không phải Chu Nhiên ta không luyện ra được tiên khí, mà là người ta không cho ta chỗ phát huy!"
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không trách ngươi!"
"Trình độ của Chu Nhiên ngươi là thế nào chúng ta đều biết, yên tâm luyện, luyện một chí tôn khí có thể sánh với tiên khí!"
"Hung hăng đánh mặt tên trang bức kia!"
...
Thế là, hai người so tài luyện chí tôn khí.
Lần này Trương Huyền không tiếp tục trang bức nữa, xuất ra 12 phần tinh lực để luyện khí.
Chỉ thấy bên cạnh hắn có thêm rất nhiều tài liệu đế binh, còn có một cái luyện khí lô khổng lồ, Trương Huyền điều khiển tâm hỏa tiến hành luyện chế, tỏa ra ánh sáng lung linh, thiên địa pháp tắc rung động, vô cùng hùng vĩ, mọi người nhìn đều vỗ tay khen hay.
Nhìn lại Chu Nhiên, vẫn chưa có hành động gì.
"Ngươi sợ rồi sao, có muốn nhận thua hay không?" Trương Huyền nói.
"Không, ta chỉ là đã lâu không nhìn thấy phương thức luyện khí lạc hậu như vậy, gặp được ngươi liền nhớ lại ta trước kia, lúc trước ta cũng đi đến từng bước một, có sung sướng có nước mắt, nhất thời có chút thương cảm!" Chu Nhiên hồi ức.
Khóe miệng Trương Huyền co giật, gia hỏa này còn biết trang bức hơn cả hắn!
Bốc phét, tiếp tục bốc phét đi!
Cách thức trang bức này ta đã ngừng dùng từ mấy năm trước rồi!
Hắn im lặng nhìn, không nói lời nào.
Đúng lúc này, Chu Nhiên cử động, trên tay hắn xuất hiện vật liệu luyện khí cùng dạng với Trương Huyền, nhưng không có luyện khí lô, cũng không điều khiển tâm hỏa, những tài liệu này trực tiếp hòa tan trước mặt hắn, cuối cùng tạo hình. Biến thành một thanh kiếm, Chu Nhiên nắm nó trên tay, sau đó ghét bỏ cắm xuống mặt đất.
Trương Huyền nhìn sang: "Ngươi... Luyện xong rồi?"
"Đúng vậy!" Chu Nhiên gật đầu.
Trương Huyền hoảng hốt: "Nhanh như vậy?"
"Nếu không thì ngươi cho rằng thế nào, luyện chế một chí tôn khí cần gì nhiều công phu?"
Trong lòng Trương Huyền hoảng hốt vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn trầm tĩnh, toàn tâm toàn ý luyện khí.
Trương Huyền xoa mồ hôi trên trán, lộ ra nụ cười vui mừng, đây là vũ khí hắn luyện chế hài lòng nhất từ trước tới nay, tuyệt đối đạt đến chí tôn khí đỉnh phong, vô hạn tiếp cận với tiên khí.
Hai thanh thần kiếm cắm song song, chiếu sáng rạng rỡ, khiến cho người ta nhìn không ra ai mạnh ai yếu.
"Không ngờ tiểu tử ngươi cũng có chút vốn liếng." Chu Nhiên kinh ngạc.
"Ngươi cũng không kém!" Trương Huyền nói.
Lúc này có người đi nói: "Hai thanh kiếm này không thể nhìn ra ai mạnh ai yếu, tỷ thí thế nào?"
Lại có người nói: "Cái này không phải quá đơn giản sao, hai vũ khí đối kiếm một cái, ai tốt ai xấu chẳng phải nhìn ra được ngay sao?"
"Ý hay!"
Thế là 2 người đều cầm thần kiếm của mình bay lên không trung so kiếm, chỉ nghe keng một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, pháp tắc hiển hiện, trên trời hạ xuống thần lôi, không gian bị chém ra một cái lỗ đen.
Chu Nhiên thu kiếm, nhìn lỗ thủng thật nhỏ trên thân kiếm, nói: "Thế mà lại bị đục ra một lỗ?"
"Chúng ta thắng, chúng ta thắng!"
"Trương Huyền đại sư quả nhiên là tuyệt nhất!"
"Chúng ta chiến thắng danh sư đến từ bên ngoài!"
"Trương Huyền đại sư!"
...
Danh sư bản thổ và học sinh đều hô to, vô cùng cao hứng.
"Nhìn đi, ta thắng!" Trong tiếng hoan hô của đám người, Trương Huyền cầm thần kiếm trong tay, có vài phần dương dương đắc ý: "Có thể chém cùng kiếm của ta mà không đứt, ngươi cũng tính là phượng mao lân giác, nhưng ngươi cũng không cần nhụt chí, kiếm của ngươi rất tốt, chỉ là hơi kém hơn kiếm của ta một phần."
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, kiếm của Trương Huyền gãy.
Trương Huyền: "..."
Hơn nữa còn gãy vô cùng chỉnh tề, mặt cắt vuông vức bóng loáng, giống như một tấm gương trong suốt.
Đám người xung quanh đang hoan hô giống như đột nhiên bị người ta ấn nút tạm dừng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trương Huyền đại sư cầm chuôi kiếm, lung lay trong gió lạnh, chật vật không chịu nổi.
Ai có thể nói cho ta biết tại sao lại thế này không?
Chu Nhiên nhìn thanh kiếm gãy của Trương Huyền, lại nhìn thần kiếm của bản thân, gật đầu nói: "Nhìn thế này có vẻ là ta thắng! Nhưng ngươi cũng không cần nhụt chí, kiếm của ngươi rất tốt, có thể chém kiếm ta thủng một lỗ, vô cùng không tầm thường!"
Trương Huyền: "..."
Tại sao câu nói này lại có chút quen thuộc?
"Lão sư! Ngươi phải tỉnh lại!"
"Lão sư, ngươi không thể thua!"
....
"Lão sư..."
Thanh âm học sinh kêu to vang lên bên tai Trương Huyền, Trương Huyền bỏ lại kiếm gãy trong tay, đứng chắp tay nói: "Mọi người không cần lo lắng như vậy, thắng bại là chuyện thường nhà binh! Chỉ là thua một ván mà thôi, ván kế tiếp ta sẽ thắng lại!"
"Là thua hai ván!" Diệp Thiên Đế ở bên cạnh nhắc nhở.
Trương Huyền: "..."
"Được, chỉ mới thua hai ván mà thôi, ta còn có thể tái chiến!"
"Nói đi, tiếp theo so cái gì!" Diệp Thiên Đế hỏi.
"Các ngươi muốn so cái gì, ta liền biết..."
Mới vừa lên tiếng đã bị đám học sinh bịt miệng, mọi người bưng chặt miệng hắn không cho hắn nói chuyện.
"Lão sư, ngươi đừng nói nữa!"
"Đã bị vả hai lần rồi, đau không?"
"Ngươi không đau nhưng chúng ta đau!"
Trương Huyền: "..."
Một học sinh lớn tiếng nói: "Lão sư của chúng ta là một người lòng dạ từ bi, thích nhất là giúp người làm niềm vui. Y thuật của hắn cao siêu, cho nên ván kế tiếp chúng ta tỷ thí y thuật, chăm sóc người bị thương!"
"Ha ha, cuối cùng cũng đến phiên ta! Ta tới!" Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch nhảy ra ngoài.
"Ngươi là người nào?" Trương Huyền đẩy đám học sinh ra hỏi.
Hoàng Nhất Bạch ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Ta là đệ nhất y sư Hoàng Nhất Bạch của thế giới linh khí khôi phục, chăm sóc người bị thương chính là thiên chức của ta! Tất cả thiên kiêu ở đây, trên cơ bản đều đã từng được ta cứu chữa!"
Thiên kiêu nghe mà mặt mũi co quắp, đó mà là cứu sao?
Phải nói là đều từng bị ngươi đánh mặt!
Bây giờ nhớ lại trên mặt còn đau!