Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi bôi thuốc giảm đau tiêu sưng siêu cấp, vết thương trên mặt Trương Huyền quả nhiên nhanh chóng tốt lên.
Nhưng bàn tay vừa rồi vẫn còn rõ mồn một.
"Ngươi... Ngươi có thể đổi phương thức chữa thương khác được không, dịu dàng một chút, không cần đánh mặt như vậy!" Trương Huyền nhìn Hoàng Nhất Bạch trông vô hại trước mặt, có chút sợ sệt.
"Ngươi nhầm rồi, ta chỉ biết một loại phương pháp chữa thương này thôi, cái khác ta không biết!" Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch vô cùng bất đắc dĩ, sau đó phất tay dùng đao chém đứt một cánh tay của bản thân, máu tươi một lần nữa phun ra, phụt phụt...
"Trương huynh, tới đi, ta đã không thể chờ đợi được nữa!" Hoàng Nhất Bạch rống to.
Trương Huyền: "..."
Cứ thế, hai người tự làm bản thân bị thương, sau đó lại chữa thương cho đối phương.
Nhưng Trương Huyền tương đối khổ cực, không chỉ tự tổn thương bản thân, mà còn bị đối phương vả mặt, hơn nữa còn là vả rất mạnh, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Như thế qua 4-5 lượt.
"Không so, ván này ta nhận thua!" Trương Huyền mơ hồ không rõ nói, mặt hắn lại một lần nữa sưng lên, lớn hơn một vòng so với khi vừa mới bắt đầu, giống đầu heo hơn cả đầu heo.
Vết thương trên mặt đã chữa tốt, nhưng tổn thương trong lòng có ai hiểu?
Siêu cấp độc nãi Hoàng Nhất Bạch gấp gáp nói: "Nhưng Trương huynh, chúng ta vẫn còn chưa phân thắng bại, sao ngươi có thể nhận thua? Ngươi đường đường là siêu cấp danh sư, sao ngươi có thể nhận thua?"
"Cẩu thí danh sư, cái danh danh sư này ai thích làm thì làm đi!"
Trương Huyền sử dụng thần thông khôi phục tổn thương trên mặt, đứng chắp tay, ngọc thụ lâm phong nói: "Ta ngả bài, ta không gủa vờ nữa, kỳ thực ta cũng không phải là danh sư gì, ta vốn là một gã bức vương, ta sinh ra vì trang bức!"
"So trang bức? Cái này ta biết!" Người sở hữu hệ thống trang bức Kim Thiểm Thiểm kích động, lập tức nhảy ra ngoài.
Ban đầu cho rằng bản thân không có cơ hội ra sân, chỉ có thể nhìn những người khác trang bức. Không ngờ thế mà lại đụng phải một đối thủ, đối phương còn sinh ra vì trang bức, đạo của ta không cô độc!
Ánh mắt Trương Huyền ngưng tụ: "Ngươi... Cũng là bức vương?"
"Không sai, ta chính là bức vương Kim Thiểm Thiểm, đệ nhất bức vương của thế giới linh khí khôi phục!" Kim Thiểm Thiểm dương dương đắc ý: "Ta đã trang bức vô số lần, trang bức trước mặt vô số người! Trông thấy thực lực của ta không, tất cả đều là do trang bức mà có! Trang bức như gió, thường xuyên đi theo ta! Ta không phải đang trong quá trình trang bức thì chính là đang trên đường trang bức! Muốn nói sinh ra vì trang bức, ngoài ta ra còn ai?"
Giờ khắc này, bức khí của Kim Thiểm Thiểm lộ ra ngoài, quang mang vạn trượng.
"Bức khí thật cường liệt, ngươi quả nhiên là một vị bức vương!" Trương Huyền chấn kinh, hài lòng gật đầu một cái: "Mặc dù so ra kém ta một chút, nhưng ngươi đủ để xưng hùng trong giới trang bức!"
"Quá khen quá khen, kỳ thực ngươi cũng không kém, kín đáo không lộ ra, bức khí tự tràn, làm cho người ta bội phục! Trừ ta ra, ta nguyện phong ngươi làm mạnh nhất!" Người sở hữu hệ thống trang bức Kim Thiểm Thiểm giơ ngón cái lên.
"Lại còn có người có thể đuổi kịp tốc độ trang bức của ta, hổ thẹn hổ thẹn!" Trương Huyền lắc đầu.
"Bức đạo tẫn đầu thùy vi phong, Nhất kiến thiểm thiểm đạo thành không!" Kim Thiểm Thiểm ngâm thơ.
"Thiên bất sinh ngã Trương Huyền, Bức đạo vạn cổ trường như dạ!" Trương Huyền lớn tiếng nói.
"Ta là bức vương, trấn áp tất cả địch thế gian!" Kim Thiểm Thiểm rống to.
Diệp Thiên Đế đen mặt xuất hiện sau lưng Kim Thiểm Thiểm, sau đó một cước đá văng hắn: "Ngươi đi chết đi cho ta, cẩu thí bức vương, đừng có làm chúng ta mất mặt! Hiện tại cho mời bức vương chân chính Trần Bắc Huyền Trần đại sư ra sân!"
"Hoan nghênh bức vương Trần Bắc Huyền đại sư!"
"Hoan nghênh bức vương Trần Bắc Huyền đại sư!"
...
Đám người đồng thanh hô to.
Trong âm thanh hoan nghênh của đám người, một thanh niên thoạt trông hình tượng bình thường nhưng khí chất bất phàm chậm rãi đi tới.
Hắn không có quan mang vạn trượng trên thân như Kim Thiểm Thiểm, cũng không tự khoe là bức vương như Trương Huyền, hắn nhìn rất bình thường, bình thường đến mức khiến cho người ta nhìn không ra một điểm nổi bật nào, nhưng lại khiến cho không một ai có thể coi nhẹ.
Đúng lúc này, đám người một lần nữa đồng thanh nói.
"Bái kiến Trần đại sư!"
"Bái kiến Trần đại sư!"
...
Đây là lời nói phát ra từ nội tâm, khí thế bài sơn đảo hải tiến đến.
Trương Huyền bị dọa bộp bộp bộp lui về sau, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngươi... Ngươi là người nào?"
"Ta là ai, cần gì ngươi hỏi?" Trần Bắc Huyền đứng chắp tay.
Trương Huyền: "..."
Trương Huyền có chút tức giận: "Ta chỉ hỏi mà thôi, hỏi cũng không được sao?"
"Trần Bắc Huyền ta một đời làm việc, không cần giải thích với ngươi."
Trương Huyền: "..."
Thế là bức vương Trương Huyền bị miểu sát.
Sau khi nhân vật mang tính biểu tượng rơi đài, đám người Diệp Thiên Đế thừa cơ tuyên truyền.
"Mọi người đều có thể nhìn ra, chúng ta đều là danh sư hàng thật giá thật, ngay cả Trương Huyền cũng bị chúng ta miểu sát! Cho dù ngươi muốn học cái gì, võ đạo, tiên thuật, ma pháp, luyện đan, luyện khí, y thuật... Thậm chí là trang bức, bên chỗ chúng ta đều có danh sư chỉ đạo, tuyệt đối không để cho các ngươi thất vọng!"
Các vị học sinh rục rịch muốn động, danh sư ngưu bức như vậy, không bái bọn họ thì bái ai?
"Diệp Thiên Đế lão sư, ta muốn theo ngươi học võ, trấn áp tất cả địch thế gian!"
"Viêm đế, ta thật sự sùng bái ngươi! Ta muốn cùng ngươi luyện đan!"
"Hoàng y sư, ta thích động tác vả mặt của ngươi, tiêu sái phiêu dật có nội hàm, quan trọng nhất là đánh sảng khoái!"
"Lão sư, xin nhận học sinh một bái!"
...
Ngay cả tiểu manh oa nghịch thiên Hàn Tiểu Manh cũng thu hoạch được một đám học sinh.
Học sinh của hắn cũng là một đám tiểu manh oa.
Hàn Tiểu Manh nâng gọng kiếng lớn, nói: "Lão sư ta từ bé khổ luyện bài tập, môn môn công khóa max điểm, các ngươi có không biết chỗ nào ta liền dạy chỗ đó, chỉ cần theo lão sư lăn lộn, ba ba mụ mụ cũng không cần lo lắng về việc học tập của chúng ta!"
Hai mắt một đám manh oa sáng lên.
Các vị thiên kiêu đều thu hoạch được một đám học sinh. Trong tất cả các danh sư, người thu được nhiều học sinh nhất lại là bức vương Trần Bắc Huyền, bởi vì trong lòng mỗi một học sinh đều có một trái tim muốn trang bức phong tao.
"Học sinh bái kiến bức vương Trần đại sư!" Đám học sinh trăm miệng một lời.
"Chư vị miễn lễ! Nếu đã vào môn hạ của ta rồi thì các ngươi hiện tại cũng là tiểu bức vương, các ngươi phải làm gương tốt, lúc nào cũng tu luyện bức khí, không thể làm nhục thanh danh bức vương của chúng ta!" Trần Bắc Huyền cười toe toét.
"Ta... Mới là bức vương!" Trương Huyền không phục.
"Đi chết đi!"
...
Giữa hư không, Lâm Bắc Phàm và Nhiếp Vân quan sát cảnh tượng này, dở khóc dở cười.
Lâm Bắc Phàm cười hỏi: "Là nhạc phụ của hắn, ngươi không quản sao?"
Nhiếp Vân cười: "Cái này có gì để mà quản, mâu thuẫn nhỏ mà thôi, không đáng để tâm. Chờ khi nào hắn có thể vượt qua yd thức Thiên Đạo, đi ra bằng thực lực bản thân, nếu không chung quy vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng!"
Trong khoảng thời gian kế tiếp, có rất nhiều người chạy đến thế giới danh sư làm lão sư, đồng thời bên kia cũng có rất nhiều người chạy tới nơi này tu luyện, tài nguyên hai bên được cộng hưởng, phát triển cực nhanh.