Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 1105 - Chương 1105. Thịnh Yến Hoan Nghênh Hoang Thiên Đế

Chương 1105. Thịnh yến hoan nghênh Hoang Thiên Đế Chương 1105. Thịnh yến hoan nghênh Hoang Thiên Đế

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Sau đó Hoang Thiên Đế mở đường phía trước, dẫn theo đám người tiến vào thời gian trường hà.

Dựa vào lực hấp dẫn giữa hai đồng quan, Hoang Thiên Đế tìm được phương hướng quay về, cuối cùng trở về thế giới Già Thiên.

Khi hắn trở về, toàn bộ thế giới đều chúc mừng, Thiên Đạo oanh minh, giống như đang hoan nghênh anh hùng trở về.

Đây là cấp bậc lễ nghĩa lớn!

Loại cấp bậc lễ nghĩa này chỉ có Hoang Thiên Đế dốc sức chiến đấu hăng hái mấy trăm vạn năm vì thế giới mới có thể được hưởng. Hắn đã bỏ ra rất nhiều vì thế giới, cả đời đều chiến đầu vì thế giới, đây là vinh hoa nên thuộc về Thiên Đế hắn.

Đám người Lâm Bắc Phàm, Diệp Thiên Đế, Viêm đế đã sớm chờ ở đó, vô cùng kích động.

"Hoan nghênh trở về, anh hùng!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói, trên tay ngưng tụ tinh túy trân quý bay về phía bọn họ, tẩy rửa tất cả mệt mỏi và tổn thương trên người bọn họ.

"Chúng ta... Đã trở về!" Hoang Thiên Đế cảm khái.

Chỉ là một câu nhẹ nhàng, nhưng lại thể hiện ra uất ức và mong muốn về nhà suốt bao năm của bọn họ.

Đã bao nhiêu năm không được thả lỏng, cả đời chiến đấu với sinh vật bất tử, đã sắp quên mất bản thân vẫn là một người sống sờ sờ!

Đã sắp quên mất bản thân còn có nhà!

Bọn họ chiến đấu vì nhà của mình, bây giờ cuối cùng cũng đã vinh quang trở về quê cũ!

Bọn họ muốn khóc, bọn họ muốn cười, hoặc là không khóc không cười, cứ đứng im như vậy.

Giờ khắc này bọn họ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm!

Hoang Thiên Đế nhìn thanh niên đang mỉm cười trước mặt, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười.

Mặc dù hai người chỉ gặp nhau hai lần trong thời không, chưa từng nói với nhau một câu, thậm chí còn không thực sự đụng mặt, nhưng bọn họ đã sớm nhận định trong lòng rằng đối phương chính là bằng hữu đời này có thể tin tưởng, là hảo bằng hữu trên con đường vấn đạo, là chiến hữu cùng nhau đối diện với nguy cơ!

Bọn họ tin tưởng vững chắc vào lần gặp gỡ kế tiếp, bọn họ nhất định sẽ là bằng hữu, là bằng hữu cực kỳ tốt!

Là đồng chí phấn đấu vì cùng một mục tiêu lý tưởng!

"Hoang Thiên Đế, ta đợi ngươi mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp được!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Ngươi chỉ đợi ta mấy chục năm, ta lại đợi ngươi mấy trăm vạn năm!" Hoang Thiên Đế nói.

"Ta ra đời muộn hơn!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Không muộn không muộn, miễn là ngươi đến, mọi thứ đều không muộn! Điều này chứng minh tất cả cố gắng của ta đều không uổng phí!" Hoang Thiên Đế cười ha ha, cười rồi lại rơi lệ.

Trên vai phải gánh vác quá nhiều thứ, bỏ ra quá nhiều, bây giờ có thể tạm nghỉ một chút.

Thật mệt mỏi, thật muốn đánh một giấc!

"Chúng ta đã chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần cho Hoang Thiên Đế ngươi cùng với các vị anh hùng! Các ngươi đã chiến đấu lâu như vậy, nên nghỉ ngơi mấy ngày! Đêm nay không say không về!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

"Tốt! Không say không về! Ta đã sớm muốn uống rượu cho thống khoái!" Thiên Giác Tưởng nói.

"Đêm nay ta nhất định phải say một trận, các ngươi không được cản ta, nếu không ta và các ngươi đánh nhau!" Táng chủ kêu lên.

...

Dau đó Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tới thế giới linh khí khôi phục.

Rượu ngon thức ăn ngon, chào mừng!

Nơi này không phân biệt cao thấp giàu nghèo, người uống rượu ở đây đều là bằng hữu, đều là huynh đệ tỷ muội!

Hai nhóm người rót rượu cho nhau, người bên phía Lâm Bắc Phàm đều tập trung rót rượu cho Hoang Thiên Đế. Mà người bên phía Hoang Thiên Đế thì lại tập trung rót Lâm Bắc Phàm.

Bên phía Hoang Thiên Đế.

"Tới tới tới, Hoang Thiên Đế, ta mời ngươi một chén!" Diệp Thiên Đế giơ bình rượu to lên, cười híp mắt nói.

Ánh mắt Hoang Thiên Đế ngưng lại, lập tức cảm thấy đối phương tràn ngập cảm giác thân thiết, nói: "Ta đã từng gặp ngươi, ở trong thời gian trường hà trên đầu ngươi có một cái đỉnh, cùng vượt thời không trường hà đến cùng Lâm Bắc Phàm!"

"Hoang Thiên Đế thật tinh mắt! Lúc ấy ta đã che khuất mặt rồi mà ngươi còn nhận ra được! Khi đó ta muốn giết An Lan, nhưng bởi vì thời không có liên quan nhân quả nên cuối cùng vẫn không xuất thủ, cuối cùng Lâm huynh lại làm thay!" Diệp Thiên Đế cười nói.

"Ha ha, cho dù có xuất thủ hay không cũng là huynh đệ bằng hữu, tốt!"

Hai người cứ vậy vừa uống vừa trò chuyện.

Bên phía Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm bị đám người Táng chủ, Thiên Giác Tưởng bao vây.

"Nghe Hoang Thiên Đế nói ngươi mạnh hơn hắn, thật ra trong lòng ta là không phục. Bởi vì ta cảm thấy Hoang chính là Tiên Đế vô địch. Nhưng ta không đánh lại ngươi, cho nên ta tới so uống rượu với ngươi! Ai ngã xuống trước thì kẻ đó thua!" Thiên Giác Tưởng lớn tiếng nói.

"Không sai, mấy người chúng ta uống cùng ngươi, ai ngã xuống trước thì kẻ đó thua!" Táng chủ nói, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Muốn chuốc rượu ta, trước bước qua sủng vật ta đã! Nếu như ngay cả sủng vật của ta cũng không uống được, các ngươi có tư cách gì để uống với ta?" Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, bễ nghễ thiên hạ.

Đám người lại không dễ mắc lừa như vậy.

Một thanh niên trong đó kêu lên: "Cộng chủ, sủng vật của ngươi chẳng lẽ là một đại tửu quỷ, ngàn chén không say?"

"Tiểu thạch đầu không biết lớn nhỏ! Ta với cha ngươi cùng thế hệ, ngươi nên gọi ta là thúc thúc!" Lâm Bắc Phàm nói.

Tiểu thạch đầu nhìn Lâm Bắc Phàm trẻ hơn mình, hơn nữa luận niên kỷ Lâm Bắc Phàm quả thực trẻ tuổi hơn hắn, trong lòng hết sức xoắn xuýt, thủy chung vẫn không thể gọi được tiếng "thúc thúc".

"Gọi ta là thúc thúc ngươi cũng không thiệt thòi, ngươi biết nhi tử của ta là ai không? Nhi tử của ta là Như Lai phật tổ của Tây Thiên linh sơn ở thế giới Hồng Hoang, hắn là một vị đại thần thông giả, là một trong những nhân vật hàng đầu gần với hỗn độn thần ma, còn lợi hại hơn so với phụ thân ngươi, ngươi gọi ta một tiếng thúc thúc tức là ngang hàng với hắn!" Lâm Bắc Phàm dạy bảo.

Như Lai phật tổ đang niệm phật ở Tây Thiên linh sơn bỗng giần giật mí mắt.

"Thúc thúc!" Tiểu thạch đầu có chút bực bội hô.

"Đúng là hảo hài tử biết nghe lời hiểu chuyện, ngoan!" Lâm Bắc Phàm cao hứng sờ đầu hắn: "Thúc thúc còn chưa từng ôm ngươi, ngươi đã lớn như vậy rồi, năm tháng qua đi thúc thành người già!"

Tiểu thạch đầu: "..."

"Về sủng vật của ta... Thật ra sủng vật của ta không có bất cứ tu vi nào, nàng chỉ là một manh sủng bình bình phàm phàm! Nếu như các ngươi ngay cả nàng cũng không uống hạ được thì chưa có tư cách đối ẩm với ta!" Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói.

"Tốt! Mang sủng vật của ngươi ra! Ta không tin nhiều người như vậy không uống ngã được một sủng vật!" Táng chủ nói.

"Gấu trúc, có người muốn so uống rượu với ngươi, mau tới đây!" Lâm Bắc Phàm kêu lên.

Gấu trúc ở phía xa nhanh chóng chui ra, chạy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, vô cùng phách lối giơ thẻ bài lên: Ai muốn so uống rượu với ta, không muốn sống nữa?

Đám người: "..."

"Chính là bọn họ, bọn họ muốn so uống rượu với ngươi!" Lâm Bắc Phàm nói.

Gấu trúc nhìn xung quanh một vòng, trong cặp mắt nhỏ tràn đầy khinh thường, giơ thẻ bài lên nói: Một đám cặn bã!

Sau đó lại giơ một cái thẻ bài khác lên: Ta là gấu trúc, trấn áp tất cả tửu quỷ thế gian!

Thế mà lại bị một tiểu súc sinh xem thường, Táng chủ và Thiên Giác Tưởng tức giận.

"Tới đi, nâng cốc rót đầy, chúng ta bắt đầu so rượu!"

"Hôm nay uống không gục ngươi, ta theo họ ngươi!"

...

Kết quả chỉ một lát sau liền uống đến ngã trái ngã phải.

Bình Luận (0)
Comment