Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Huyết Sắc Vi đã sớm bao phòng ở Lạt Vị quán, hai người ngồi đối diện nhau.
"Kỳ thật, ta càng muốn tới Thanh Bạch Nhân Gia ăn cơm hơn."
"Nơi đó quá đắt, ta không mời nổi! Mời ngươi ăn một bữa xong, sợ rằng ta phải phá sản." Huyết Sắc Vi lắc đầu, ranh mãnh mà nói: "Nếu như ta mời ngươi ăn cơm ở Thanh Bạch Nhân Gia, ngươi không sợ tình nhân cũ của ngươi ghen sao?"
"Cho dù tình nhân cũ có ghen thì vẫn phải chăm sóc cho tình nhân mới." Lâm Bắc Phàm cười mà như không cười nói.
"Không đứng đắn!" Huyết Sắc Vi đỏ mặt.
Mới ở chung với tên tiểu hỗn đản này không đến mấy phút, mặt nàng đã đỏ nhiều lần.
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm bật thốt kinh ngạc: "Sao mặt ngươi lại đỏ lên?"
Huyết Sắc Vi thẹn quá hoá giận, ném menu tới: "Gọi món của ngươi đi, không cần nhiều chuyện cũng không cần lắm lời!"
"A." Lâm Bắc Phàm biết nói đùa có chừng có mực.
Hắn cầm lấy menu gọi một lượt, sau đó mới trả về.
Huyết Sắc Vi cũng gọi vài món ăn, sau đó mới giao thực đơn cho phục vụ viên.
Rồi nàng nhìn Lâm Bắc Phàm, trịnh trọng nói: "Lần này ta mời ngươi ra ngoài chủ yếu là vì cảm tạ ngươi đã chăm sóc cho lão gia tử nhà ta! May mắn có ngươi kéo lấy lão gia tử, nếu không cả nhà chúng ta thật không làm gì được lão gia tử!"
"Không việc gì, chuyện nhỏ!" Lâm Bắc Phàm không thèm để ý phất tay, sau đó hỏi: "Lão gia tử người ta muốn đi tập võ, vì sao các ngươi phải ngăn lão? Tập võ cũng không phải chuyện xấu..."
Huyết Sắc Vi cười khổ: "Tập võ có thể cường thân kiện thể, đúng là không phải chuyện xấu. Nhưng lão gia tử đã lớn tuổi, cũng hồ đồ rồi, đặc biệt muốn giày vò. Ta nhiều lần nghe thấy hắn ta vừa ngủ vừa mớ, hô to muốn ra ngoài đánh yêu quái dương danh thiên hạ. Yêu quái dễ đánh như vậy sao? Chúng ta sợ lão gia tử xảy ra chuyện, cho nên đành phải nhờ ngươi ngăn cản lão gia tử."
Không sai, sở dĩ Huyết Trường Không lão gia tử chậm chạp không được Lâm Bắc Phàm tán thành, bị vây trong Phù Sư viện, cũng là do Huyết gia đứng sau lưng âm thầm liên hệ để Lâm Bắc Phàm làm như vậy.
Chính như bọn hắn nói, bọn hắn sợ lão gia tử quá giày vò, tuổi đã cao, lỡ giày vò ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng bối phận của bọn hắn quá nhỏ không quản được, đành phải nhờ Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm là lão sư trên danh nghĩa của lão gia tử, trước mắt lại có quan hệ yêu đương với viện trưởng thay mặt Lâm Vi Vi, quan hệ thâm hậu bối cảnh cường đại, chỉ có hắn ra mặt mới có thể trị được lão gia tử.
Lâm Bắc Phàm cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, mấy tháng này hắn vẫn luôn nhốt lão gia tử nhốt trong nhà vẽ bùa, khiến mọi người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Kết quả suốt mấy tháng lão gia tử không cách nào chuyển chức, trong lòng còn đang hận hắn lắm đây.
"Hai ta có quan hệ thế nào? Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ta không phân ưu giúp ngươi còn ai phân ưu giúp ngươi?" Lâm Bắc Phàm nghĩa chính ngôn từ nói.
Tên hỗn đản này lại đùa bỡn nàng!
Huyết Sắc Vi cầm một que cay lên nhét vào trong miệng hắn, tức giận: "Nói ít ăn nhiều, xem có cay chết ngươi không!"
"Cay nữa cũng không cay bằng thân hình của ngươi!"
Huyết Sắc Vi: "..."
Cứ như vậy, hai người bắt đầu ăn.
Kết quả còn chưa ăn được một nửa, bên ngoài đã truyền đến tiếng đồ vật vỡ choang, động tĩnh vô cùng lớn.
Còn có một giọng trẻ con có chút phách lối truyền tới.
"Lại dám đòi tiền của ta? Ta chỉ ăn mấy xâu thịt của ngươi, vậy mà ngươi dám đòi tiền ta? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta xưa nay ăn đồ không trả tiền sao?"
"Tiểu hài, ngươi định ăn cơm chùa sao?"
"Cuối cùng ngươi cũng nhìn ra, cũng không phải ngu xuẩn đến không còn thuốc nào cứu được! Nhìn cái gì vậy? Có nhìn nữa ta cũng sẽ không trả tiền cho ngươi, tức chết ngươi, tức chết ngươi..."
"Hỗn đản! Bắt tiểu tử thúi này lại cho ta!"
...
Sau đó lại là tiếng đồ vật rơi vỡ, còn có tiếng đánh nhau.
Lâm Bắc Phàm và Huyết Sắc Vi nhìn nhau: "Chúng ta ra ngoài xem một chút!"
Lúc bọn họ đi ra, chiến đấu đã kết thúc. Phóng mắt nhìn lại, nơi này đã loạn thành một đoàn, tất cả bàn ghế đều bị đập nát bét, thậm chí ngay cả vách tường cũng vỡ tan, trên mặt đất là một đám người chất thành đống, nằm kêu rên la liệt.
Trong đống người này có một tiểu thí hài đang đứng.
Tiểu thí hài này đi chân đất, tóc kiểu Na Tra, mặc áo khoác ngoài màu hồng, giữa trán có một ấn kí hình ngọn lửa màu đỏ, hai mắt trang điểm kiểu khói nhìn có chút tà ác, nhất là khi hắn ta nhếch miệng cười trông lại càng thêm tà ác.
Lâm Bắc Phàm vừa thấy, con mắt đã giật giật.
Trang phục có tính phân biệt rõ ràng như thế, không phải là...
Tiểu thí hài nhìn xung quanh, phát hiện rất nhiều quần chúng vây xem, dáng vẻ muốn lên lại không dám lên, sợ hãi rụt rè.
"Thấy thế nào? Không phục sao? Không phục các ngươi đi lên đánh ta đi?"
Người chung quanh giật nảy mình, cấp tốc chạy đi.
Tiểu thí hài đắc ý vô cùng, phảng phất như bản thân vừa làm được một chuyện không tầm thường.
Cuối cùng hắn ta phát hiện, hiện trường chỉ còn hai người lưu lại, một nam một nữ nhìn hắn ta không sợ hãi.
"Này, sao các ngươi không chạy?" Tiểu thí hài uể oải nằm xuống, bắt chéo hai chân, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, con mắt lười biếng giật giật, cười rất xấu xa: "Các ngươi bị dọa đến không chạy nổi, hay các ngươi muốn trừ ma vệ đạo, hành hiệp trượng nghĩa?"
Người phía dưới đều bị hắn ép tới không thở nổi.
Huyết Sắc Vi không thể nhìn được nữa, từ trên lầu nhảy xuống: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, để ta thay phụ mẫu ngươi giáo huấn ngươi!"
Không biết vì cái gì, sau khi nghe được câu này, ánh mắt tiểu thí hài tối sầm lại, sau đó rất phẫn nộ: "Vậy ngươi đến đây đi!"
Huyết Sắc Vi tay không tấc sắt chộp lấy tiểu thí hài, kết quả tiểu thí hài hơi xê dịch, nhẹ nhõm tránh khỏi, xoay tròn trên không trung một vòng, sau đó một cước đá tới Huyết Sắc Vi.
Trong lòng Huyết Sắc Vi thầm giật mình, mặc dù mình không tận sức, nhưng thân thủ của nàng không phải người dưới Siêu Phàm có thể đỡ nổi.
Kết quả tiểu thí hài này lại có thể nhẹ nhàng linh hoạt tránh được, còn có thể công kích ngược lại nàng...
Phản ứng của Huyết Sắc Vi cũng không chậm, trở tay một kích.
Tiểu thí hài lại một lần nữa tránh thoát.
Hai người cứ như vậy triển khai vật lộn.
"Ầm" "Ầm" ...
Dựa vào thân thể nhỏ nhắn, còn có thân thủ linh hoạt, vậy mà Huyết Sắc Vi không làm gì được tiểu thí hài.
Có thể nhìn ra được, tiểu thí hài này có thiên phú chiến đấu vô cùng cường đại.
"Ngươi đánh không đến ta! Ngươi đánh không đến ta..." Tiểu thí hài đắc ý dị thường, sau đó bày ra mặt quỷ: "Bleeeee…"
Huyết Sắc Vi nổi giận: "Không gian nơi này quá nhỏ, ta không thể rảnh chân rảnh tay, chúng ta ra ngoài đánh!"
"Phụng bồi tới cùng!" Tiểu thí hài xông ra ngoài trước.
Ra đến bên ngoài, rốt cục Huyết Sắc Vi cũng có thể buông tay đánh một trận, kết quả vẫn không thể làm gì tiểu thí hài.
Nhưng tiểu thí hài lại càng đánh càng hưng phấn: "Rốt cục cũng đụng phải một đối thủ chơi vui, lão a di, ngươi rất không tệ! Nơi này quá nhỏ không dễ chơi, chúng ta lên bầu trời!"
Sau đó hắn ta triệu hoán ra một cây trường thương, còn có hai bánh xe bốc cháy, còn có một đoạn lăng màu đỏ, phóng lên tận trời.
"Lại dám gọi ta là lão a di, không thể tha thứ!"
Huyết Sắc Vi cũng lấy Hồng Anh Thương của mình ra, đuổi sát đến bầu trời.
Hai người mở ra một trận đại chiến mới trên bầu trời!