Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 125 - Chương 125. Cuộc Sống Mới Của Hai Vị Thiên Kiêu Vạn Giới!

Chương 125. Cuộc sống mới của hai vị thiên kiêu vạn giới! Chương 125. Cuộc sống mới của hai vị thiên kiêu vạn giới!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Trận đại chiến này kết thúc, thế mà bắt được hai tên thiên kiêu cái thế tới từ ngoại giới, trong đó một người trở thành học sinh của Lâm Bắc Phàm, cũng là học sinh của học viện, người còn lại ngẩn ngơ, được mời đến Giang Nam học viện ở lại.

Toàn bộ học viện đều hân hoan vui sướng, phảng phất như đã gặp được chuyện gì tốt lắm.

Lúc này, một vị tiểu thiên kiêu trong đó bị Lâm Bắc Phàm dẫn tới một phòng ở, nói: "Từ hôm nay trở đi, phòng này là của ta, nhưng cũng sẽ là chỗ ở của ngươi. Ngoại trừ thời gian cố định mỗi tuần ngươi phải tới học viện học tập với ta, thời gian khác ngươi tùy ý."

Na Tra đút hai tay vào túi quần, con mắt nhìn nghiêng qua một bên khác, kiêu ngạo nói: "Ngươi đừng tưởng ngươi tìm phòng ở cho ta, ta sẽ cảm kích ngươi! Giả nhân giả nghĩa, ta mới không thèm!"

Sau đó hắn ta lại len lén liếc Lâm Bắc Phàm một chút, nói tiếp: "Nếu như ngươi thật sự tốt với ta, vậy thì trả chú ngữ lại cho ta!"

"Tại sao phải là chú ngữ? Dứt khoát mở Càn Khôn Quyển ra là được rồi!"

"Tuyệt đối không nên!" Na Tra sốt ruột, nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của Lâm Bắc Phàm, hắn ta lại làm bộ không quan trọng mà nói: "Càn Khôn Quyển này rất xinh đẹp, ta rất thích, ta cứ thích mang theo nó, ai cần ngươi lo!"

"Ta cũng chẳng muốn quản ngươi!" Lâm Bắc Phàm lấy một chiếc giới chỉ ra giao cho hắn ta: "Đây là không gian giới chỉ, bên trong có vật ngươi cần, chuyện kế tiếp ngươi tự do sắp xếp. Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên trốn học, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng!"

"Có thể có hậu quả gì? Chẳng lẽ ngươi định đánh chết ta? Ta mới không sợ!"

"Hậu quả nhất định sẽ khiến ngươi suốt đời khó quên!"

Trước khi đi, Lâm Bắc Phàm thuận tay bóp mặt Na Tra một cái, Na Tra không phản kháng được, chỉ có thể tỏ ra khó chịu, quật cường trợn tròn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, tựa như làm vậy sẽ có thể đánh bại Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.

Na Tra nhìn chung quanh một lần, phát hiện rất nhiều người đang chỉ trỏ hắn ta, trong mắt tràn ngập hiếu kì, còn có một tia e ngại.

"Nhìn cái gì vậy? Lại nhìn nữa ta cắn chết các ngươi!" Na Tra làm mặt quỷ, hung thần ác sát nói.

Kết quả, không có mấy người chạy.

Na Tra cảm thấy vừa phiền muộn lại vừa kỳ quái, chẳng lẽ người nơi này không sợ hắn ta sao?

Không biết vì cái gì, trong lòng Na Tra dâng lên cảm giác vui sướng.

Lúc này, một đám tiểu thí hài choai choai chạy tới.

Trong đó, tiểu thí hài lớn tuổi nhất - ước chừng 10 tuổi - chỉ vào Na Tra, hưng phấn nói: "Chính là hắn ta!"

Mấy tiểu thí hài khác lập tức hưng phấn chạy tới, vây quanh Na Tra líu ríu gọi.

"Tiểu ca ca, ca thật sự đánh bại Sắc Vi tỷ tỷ sao?"

"Sao ca có thể lợi hại như vậy, ca tu luyện thế nào vậy?"

"Tiểu ca ca, ca có thể dạy võ công cho chúng ta không?"

"Chúng ta rất muốn trở thành đại anh hùng giống như ca!"

...

Bị nhiều người nhìn với ánh mắt sùng bái như vậy, đây không phải cảm giác hắn ta vẫn luôn tha thiết ước mơ sao?

Trong lòng Na Tra đột nhiên dâng lên cảm giác kích động, sợ hãi lại thấp thỏm hỏi: "Các ngươi... Các ngươi không ghét ta sao?"

Trong đó có một nam hài nghi ngờ nói: "Tại sao chúng ta phải ghét ngươi? Ngươi lợi hại như vậy, thế mà có thể đánh bại cả Hồng Anh Kị Sĩ Huyết Sắc Vi, chúng ta sùng bái ngươi còn không hết, sao phải chán ghét ngươi?"

"Bởi vì... Bởi vì ta là yêu quái!" Na Tra cúi đầu, uể oải nói.

"Tiểu ca ca thật thích nói đùa, đám ghê tởm thích ăn thịt người mới là yêu quái, ca rõ ràng là người bình thường!" Một nam hài lấy ra một quyển sách, chỉ vào hình ảnh yêu quái phía trên nói.

"Nói như vậy, ta không phải yêu... Ta là người!" Na Tra cầm quyển tranh sách kích động, con mắt to đã tràn nước mắt.

Lúc này, một nữ hài đáng yêu mới ba tuổi mở to đôi mắt khả ái, sùng bái nói: "Tiểu ca ca, ca có thể dạy chúng ta tu luyện không? Chúng ta muốn trở thành người lợi hại giống như ca!"

"Sau khi trở thành tu luyện giả, chúng ta cũng có thể ra khỏi thành đánh yêu thú!" Lại có một nam hài ước mơ.

Na Tra lập tức lau khô nước mắt trong mắt, hưng phấn gật đầu: "Tốt tốt tốt, ta lập tức dạy các ngươi! Muốn học cái gì ta cũng dạy cho các ngươi! Trước nhìn một chiêu này của ta, Bạch Hạc Lưỡng Sí!"

Sau đó hắn ta lập tức triển khai chiêu thức, rất có khí thế dẫn đầu một đám tiểu thí hài luyện võ.

Luyện võ cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, dù sao bọn chúng cũng chỉ là tiểu thí hài, sau khi luyện một trận, vừa mệt mỏi vừa đói bụng, đặc biệt muốn ăn, thế nhưng chúng lại không có tiền, chỉ có thể nhìn tiệm tạp hóa xung quanh chảy nước miếng.

Na Tra lập tức vọt vào: "Các bằng hữu của ta đói bụng, lập tức làm một bàn đồ ăn cho ta!"

Sau đó, hắn ta ôm một đống đồ ăn vọt ra.

Chủ cửa hàng đuổi tới từ phía sau: "Tiểu hài, ngươi còn chưa đưa tiền đâu!"

"Tiểu gia ta ăn đồ xưa nay không trả tiền!" Na Tra đắc ý nói.

Nữ hài lôi kéo Na Tra: "Tiểu ca ca đừng như vậy, mua đồ phải trả tiền, nếu không sẽ là hài tử xấu! Mụ mụ nói rồi, chúng ta không thể làm bằng hữu với hài tử xấu!"

"Đúng thế, mụ mụ nói người khác buôn bán cũng không dễ dàng, mua đồ phải trả tiền!"

"Không trả tiền không phải là hài tử ngoan!"

...

Tiểu Na Tra quyết định làm hài tử ngoan, bởi hắn ta không muốn mất bạn mới.

"Thế nhưng ta không có tiền..." Tiểu Na Tra rất uể oải, đột nhiên nghĩ đến không gian giới chỉ Lâm Bắc Phàm cho hắn ta, mở ra xem, phát hiện bên trong có rất nhiều đồ vật, còn có một núi đá linh khí bức người.

...

Nhớ tới việc rất nhiều người mua đồ đều móc thứ này ra, thế là hắn ta lập tức lấy linh sơn ra.

"Những thứ này là tiền sao?"

Tất cả hài tử đều phát ra tiếng thán phục hâm mộ.

"Tiểu ca ca, hóa ra ca có rất nhiều tiền!"

"Nhiều tiền như vậy ta thấy cũng chưa từng thấy qua!"

"Có thể mua được rất nhiều rất nhiều đồ đấy!"

...

Tiểu Na Tra cười vui vẻ: "Đúng nha, ta có rất nhiều tiền, về sau các ngươi muốn ăn gì, cứ để ta mời!"

Thẳng đến khi bầu trời tối đen, đám tiểu hài tử chơi vui vẻ hết sức mới về nhà.

Trước khi về còn vẫy tay tạm biệt tiểu Na Tra, lưu luyến không rời.

Tiểu Na Tra đút hai tay trong túi quần, nhìn mặt trời lặn trên bầu trời chói lọi, khóe miệng cong cong: "Kỳ thật... cuộc sống ở nơi này cũng không tệ lắm!"

Trong lòng hắn ta cũng không còn quá chán ghét người đã chộp hắn ta tới nơi này.

Một bên khác, Tiêu Viêm mơ mơ màng màng được lão sư cả viện nhiệt tình tiếp đãi, sau đó lại mơ mơ màng màng trở thành một lão sư trong Luyện Đan viện của học viện.

Cả ngày hôm nay, Tiêu Viêm đều ngẩn ngơ.

"Sư phó, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Ta cảm thấy hơi đau đầu..."

Dược lão thở dài: "Nhập gia tùy tục, người ở đây rất nhiệt tình với chúng ta, tạm thời chúng ta cứ ở lại nơi này đi. Thế giới này quá xa lạ với chúng ta, phải hiểu rõ tình huống trước rồi lại nói tiếp!"

Tiêu Viêm gật nhẹ đầu, lúc này hắn ta cũng không còn biện pháp nào khác.

Bình Luận (0)
Comment