Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lúc này, Lý Tử Thanh thấy Lâm Bắc Phàm đang thì thầm to nhỏ với thanh niên đi cùng trên đường cái, trò chuyện với nhau thật vui.
Nhìn nụ cười nhộn nhạo trên mặt hắn, thuần khiết tốt đẹp như vậy, thần thánh chói lọi như vậy, Lý Tử Thanh quá quen thuộc, nàng đã bị nụ cười này gài bẫy nhiều lần, bây giờ vừa nhìn thấy nụ cười này nàng đã thấy sợ hãi.
Không sợ Lâm Bắc Phàm nổi nóng, chỉ sợ hắn mỉm cười với ngươi.
Lý Tử Thanh bĩu môi: "Đoán chừng hắn lại muốn hố người!"
"Tiểu thư, đã tới lúc bắt đầu buổi hòa nhạc!" Đức thúc mặc y phục quản gia, cười ha hả đi tới.
"Vậy thì mở cửa đi!" Lý Tử Thanh cười nói.
Cửa Thiên Hoàng ca kịch viện được mở ra, những người ái mộ đang chờ đợi ở bên ngoài hưng phấn nối đuôi nhau vào.
"Cuối cùng cũng mở cửa, bọn ta chờ tới bông hoa đều tàn!"
"Lại có thể thấy dáng múa của Khuynh Thành nữ thần, thật kích động!"
"Nữ thần ngày đêm thương nhớ, ta tới đây!"
"Ta đi mua tất cả poster tới ủng hộ nàng!"
...
Bởi vì đám đông mãnh liệt, gần như phải điều động toàn bộ nhân viên ca kịch viện làm việc, bảo vệ trật tự.
"Mọi người xếp thành hàng, từng người từng người đi vào, không nên gấp gáp!"
"Xin mọi người tự giác tuân thủ trật tự, Diệp Khuynh Thành thích nhất là nam nhân tuân thủ trật tự!"
"Rất cám ơn mọi người phối hợp, nhất định Diệp nữ thần sẽ rất vui vẻ!"
"Chờ một chút, ngươi không có phiếu không thể đi vào!"
...
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Sắp mở màn, chúng ta cũng đi vào thôi!"
Diệp Phàm, Sở Vân Phi gật đầu.
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm ôm Tiểu Niếp Niếp, dẫn hai lão nam nhân trực tiếp tìm nhân viên, nhân viên cung kính dẫn bọn họ đi vào.
"Chờ một chút, sao bọn họ không có phiếu vẫn có thể vào?" Có fan nhanh mắt chỉ ra.
"Dẫn đầu là Lâm Bắc Phàm, là khách quý cực quan trọng của Thiên Hoàng ca kịch viện chúng ta, đồng thời còn là bạn tốt của ca cơ Lý Tử Thanh, có phòng bao riêng, cho nên hắn có thể trực tiếp đi vào." Nhân viên giải thích.
Trong lúc nhất thời, mọi người ném ánh mắt hâm mộ đố kỵ phẫn hận tới.
Lại có thể trực tiếp đi vào, có phải điều này có nghĩa hắn có thể thường xuyên gặp vũ cơ Diệp Khuynh Thành không?
Quen cửa quen nẻo đi tới phòng bao dành riêng cho mình, vị trí tốt nhất toàn trường, ở trung tâm khán đài, không xa cũng không gần, vừa vặn có thể thấy rõ sân khấu hiện trường.
Còn có các loại phục vụ cũng rất chu đáo, mỗi lần tới Lâm Bắc Phàm đều thành đại gia.
"Tùy tiện ngồi!" Lâm Bắc Phàm tiếp đón.
Sau đó hắn ngồi bên cạnh Sở Vân Phi, tiếp tục đích thân dạy dỗ: "Chờ một lát, sau khi kết thúc biểu diễn, Lý Tử Thanh cùng Diệp Khuynh Thành cũng sẽ tới gian phòng này của ta ngồi một lát, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, nhất định phải nắm chặt lấy!"
Sở Vân Phi hết sức khẩn trương: "Lâm lão sư, bây giờ ta nghĩ lại, phát hiện dường như phương pháp kia có phần thái quá, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu, đổi một loại phương pháp khác có được không?"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt: "Vậy ngươi cứ chờ nàng bị người khác ôm đi!"
Sở Vân Phi lập tức kêu: "Không muốn!"
Lâm Bắc Phàm, Diệp Phàm giật nảy mình.
Sở Vân Phi nắm chặt nắm đấm của mình, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Vì hạnh phúc của Diệp nữ thần, ta không xuống địa ngục ai xuống địa ngục?"
Lâm Bắc Phàm, Diệp Phàm: "..."
Cuối cùng buổi hòa nhạc bắt đầu, vẫn là Lý Tử Thanh mở màn, trước hát vang một bài.
Lâm Bắc Phàm phát hiện nàng đặc biệt xấu, không ngờ lại hát một ca khúc tình yêu tươi đẹp, hơn nữa còn kèm theo tinh thần lực, để mọi người nghe như mê như say, ý đồ với Diệp Khuynh Thành càng nóng cháy.
Tiếp theo, dưới ánh mắt mong đợi của vạn chúng, Diệp Khuynh Thành mặc một bộ váy ngắn bó sát người màu xanh đi ra, mang cho người ta một loại cảm giác khác.
Ngày hôm qua nàng là nữ thần gợi cảm, hôm nay lại là tinh linh tự nhiên!
Duy nhất không đổi chính là nàng vẫn bại lộ như thường, lộ ra một mảnh tuyết hoa.
Nhìn bầy sói gào thét phía dưới, cũng không phân rõ công mẫu.
Lâm Bắc Phàm lập tức biến ra một ít nước trong.
Diệp Phàm tò mò hỏi: "Lâm huynh, ngươi làm gì vậy?"
"Ánh mắt có chút cay, ta muốn rửa mắt!"
Diệp Phàm: ? ? ?
Sau khi rửa xong, vừa mới mở mắt ra, Lâm Bắc Phàm lại phát hiện một người đang si ngốc nhìn về phía trước, vẻ mặt giống như Trư ca.
"Đẹp! Thật là quá đẹp! Nữ thần của ta sao có thể đẹp như thế..."
Lâm Bắc Phàm cảm giác mình còn phải rửa lỗ tai.
Có thể nói màn biểu diễn vũ đạo này là thịnh yến nghe nhìn của hơn vạn nam sĩ có mặt, nhưng Tiểu Niếp Niếp lại không thưởng thức nổi, nàng cảm thấy có chút nhàm chán, leo đến bên người Lâm Bắc Phàm, mong đợi hỏi: "Lão sư, không phải hôm qua ngươi mới mua một con gấu trúc đáng yêu sao, có thể để Tiểu Niếp Niếp xem một chút không?"
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng nhớ tới mình bỏ quên cái gì.
Lâm Bắc Phàm phất tay, thả một thứ đồ chơi tròn vo trắng đen xen kẽ ra.
Tiểu Niếp Niếp tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ: "Là gấu trúc!"
Thận trọng đưa tay ra, muốn sờ nó.
Ngay cả Diệp Phàm cũng nhìn thấy, trong mắt tinh quang chợt lóe.
Lúc này, gấu trúc tròn vo đang dùng cặp mắt đầy quầng thâm đen thùi lùi của mình u oán trợn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, tố cáo: "Ngươi tên bại hoại này! Có khác phái liền mất nhân tính! Nhốt ta một ngày một đêm, Hùng gia cũng sắp chết đói..."
Hóa ra đêm qua, Lâm Bắc Phàm muốn hắc hắc hắc với Bạch Thanh Thanh, đương nhiên không thể để người khác xem cuộc chiến.
Vì vậy hắn thu quả bóng đèn đáng yêu này vào.
Kết quả tình hình chiến đấu quá kịch liệt, kéo dài cả ngày, Lâm Bắc Phàm vui quên cả trời đất, sau đó liền bỏ quên con gấu trúc này.
Lâm Bắc Phàm nhìn tới, gấu trúc tiếp tục dùng cặp mắt vành đen trợn mắt nhìn hắn, phát ra tiếng khóc hức hức: "Ta nói cho ngươi… hức… hiện tại Hùng gia rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Nếu như ngươi không bồi thường trấn an tâm hồn trẻ thơ của Hùng gia, sau này Hùng gia sẽ không để ý tới ngươi nữa! Muốn ta bán manh? Đừng mơ!"
Lâm Bắc Phàm đều tất cả trái cây bên cạnh tới trước mặt nó: "Từ từ ăn!"
Nhìn trái cây bao vây chung quanh, gấu trúc hạnh phúc tới sắp ngất đi, lại khôi phục hình dáng xuẩn manh xuẩn manh, phát ra tiếng hừ hừ vui thích: "Soái ca, ngươi quá tốt! Sau này Hùng gia sẽ theo ngươi lăn lộn!"
Thân thể cuộn tròn lại, lăn một vòng tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm bán manh, sau đó lại lăn trở về.
Đây chính là thù lao của gấu trúc.
"Oa! Gấu trúc thật đáng yêu!" Tiểu Niếp Niếp càng ngạc nhiên mừng rỡ, trong đôi mắt to tất cả đều là ánh sao sáng.
Gấu trúc bĩu môi: "Hiếm thấy vô cùng, tuyệt kỹ bán manh của Hùng gia còn chưa được sử dụng đâu."
Sau đó nó ôm lấy một trái cây như quả táo khoái trá gặm.
Diệp Phàm cười một tiếng, có ý ám chỉ nói: "Lâm huynh, con gấu trúc này của ngươi có chút không tầm thường!"
Lâm Bắc Phàm đưa tay lột gấu trúc, cười hỏi ngược lại: "Có cái gì không tầm thường?"
"Con gấu trúc này có chút thông minh quá múc, thật giống như một con người, Lâm huynh đệ phải chú ý nhiều hơn!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Không quan trọng, ta thích gấu trúc thông minh, như vậy dễ nuôi, không cần phiền toái như vậy. Nói không chừng sau này còn có thể phát huy hiệu quả khiến cho người khác không tưởng tượng được đâu!"
Gấu trúc đang khoái trá ăn đồ ăn chợt rùng mình.