Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Ván này thế mà thua?
Bây giờ đã là 4:3, nếu thua thêm một ván nữa thì triệt để không vui.
Tiểu Manh Oa rất khẩn trương, ta đường đường là người bật hack, sao có thể thua ngươi?
Người xuyên việt ta không cần mặt mũi sao?
Tiểu Manh Oa phát ra tiếng tru không cam lòng: "Hệ thống, lập tức thăng cấp phù văn cho ta! Dùng hết tất cả điểm kỹ năng để thăng cấp!"
Thế là, tất cả điểm kỹ năng Tiểu Manh Oa đã kiếm được trong hai tháng qua đều được dùng vào phù văn.
Dưới tình huống bất kể chi phí, rốt cục trình độ phù văn của Tiểu Manh Oa cũng đạt đến trác tuyệt (6%)!
Tiểu Manh Oa cảm thấy hiện tại mình mạnh tới phát nổ, lượng tri thức vừa nạp như đại hải đâm vào đại não, khiến nó lại một lần nữa khôi phục tự tin.
"Trước đó là ta kính già yêu trẻ, để ngươi may mắn thắng được, tiếp theo ta sẽ không khách khí."
Lão gia tử nhìn Tiểu Manh Oa, cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Bắt đầu đi, ngươi ra đề!" Lão gia tử phong khinh vân đạm nói.
Hiện tại lão đã không còn coi trọng thắng bại, chỉ muốn nhanh chóng tranh tài xong để trở về học phù văn, không phải là vì nhiều bài tập, mà là vì đốn ngộ vừa rồi khiến lão tiến vào vùng đất mới, muốn trở về củng cố thu hoạch.
"Bát giai linh phù Địa Động Phù!"
Tiểu Manh Oa không kịp chờ đợi vẽ linh phù ra.
Đối với người sở hữu hệ thống như nó, tốn bao nhiêu thời gian cũng vậy.
Nó nhìn linh phù mình vừa vẽ ra, cực kì vừa lòng, nếu dựa theo yêu cầu cho điểm, nó có thể đạt 99 điểm, chỉ kém một điểm là có thể hoàn mỹ, nó cũng không tin lão đầu tử vẽ bát giai linh phù cũng có thể đạt tới 99 điểm.
Lão gia tử vẫn cầm Linh Bút lên, nhắm mắt trầm tư một chút trước, sau đó mới bắt đầu động thủ, vung bút liền mạch như nước chảy mây trôi.
Hai tấm linh phù được bày cùng một chỗ.
Vẫn là lão gia tử phát sáng, Tiểu Manh Oa ảm đạm, thắng bại đã định.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô kích động.
"Lão gia tử, đánh bại Tiểu Manh Oa, ngươi là kiêu ngạo của ta!"
"Lần này xem Tiểu Manh Oa còn ngạo kiều kiểu gì?"
"Vinh dự của Giang Nam chúng ta được giữ vững, lão gia tử là tuyệt nhất!"
"Linh phù xinh đẹp, thắng xinh đẹp!"
Manh Oa điên cuồng rống to:" Vì cái gì? Vì cái gì lại là ngươi thắng? Nhất định là giả! Ngươi vốn không phải học sinh, mà là một vị lão sư nào đó giả mạo thành! Ta tuyệt không thừa nhận ngươi thắng!"
Hao hết tất cả điểm kỹ năng, toàn lực ứng phó, thế nhưng vẫn không cách nào thắng được đối phương, Tiểu Manh Oa không thể tiếp thu được đả kích thảm liệt này.
Thua không nhận nợ là điển hình cho loại thua không nổi, khán giả phát ra tiếng xuỵt.
Kỳ thật ở Giang Nam học viện, người nào cũng biết lão gia tử, một năm trước lão còn là người bình thường, về sau mới tiến vào học viện học tập, liên tục chinh phục hai đại chức nghiệp của học viện, về sau ở lại Phù Sư viện không đi, là học sinh lớn tuổi nhất trong học viện.
Lớn tuổi như vậy còn có thể vượt mặt nhiều người như thế, thật khiến người ta bội phục.
Lão gia tử cười nhạt: "Ngươi có thừa nhận hay không thì ta có tổn thất gì?"
Sau đó hắn thu dọn linh bút và da thú trên bàn, khom người chào Lâm Bắc Phàm: "Lão sư, ta có hiểu biết mới về phù văn, đi về trước!"
Lâm Bắc Phàm phất tay: "Đi thôi, ta chờ tin tức tốt của ngươi!"
"Tạ ơn lão sư!"
Tiểu Manh Oa tức giận, quang quác kêu to: "Ngươi không được đi! Có phải ngươi bị ta vạch trần nên xấu hổ? Vì thế mới muốn chạy trốn? Ngươi lưu lại thẳng thắn khai báo cho ta, ngươi tên đại lừa gạt này!"
Tiểu Manh Oa còn chạy bước nhỏ đuổi theo, nhưng bị Lâm Bắc Phàm ôm về: "Đừng đuổi theo, nếu ngươi đã cho rằng người ta là đại lừa gạt, vậy chúng ta lại so một lần nữa là được. Ngươi xem chỗ này học viện chúng ta còn hai đại biểu, tự ngươi chọn một đi!"
Tiểu Niếp Niếp khẩn trương và Tiểu Na Tra bất cần đi ra.
Tiểu Manh Oa khinh thường cười: "Chỉ bằng hai tiểu thí hài bọn hắn?"
"Nói khoác ít thôi, chính ngươi cũng là tiểu thí hài, mới vừa rồi còn không phải bị giáo huấn như cháu trai!"
Tiểu Manh Oa nổi giận: "Đấy là các ngươi lừa gạt! Lấy một lão sư đến giả mạo học sinh bắt nạt ta, quá vô sỉ!"
Lâm Bắc Phàm vạch trần nó: "Nói ít thôi, vừa rồi ta để chính ngươi chọn, sau đó so thua ngươi lại trách người khác!"
Tiểu Manh Oa vừa thẹn vừa giận.
"Nhưng chúng ta đại nhân đại lượng, không so đo với một tiểu thí hài như ngươi! Hiện tại ngươi chọn một lần nữa đi, hai người bọn họ đều là hài tử, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với ngươi, nếu như ngươi vẫn thua, ta xem ngươi lấy cớ kiểu gì?"
"Hừ!" Tiểu Manh Oa rất khó chịu.
Nhìn hai đại biểu còn lại, một tên vênh váo như trẻ hư, một nhìn đáng yêu người vật vô hại, Tiểu Manh Oa thật không cách nào coi hai tiểu hài này thành đối thủ của mình.
Nhưng vẫn phải chọn một trong hai người.
Tiểu Manh Oa chỉ ngón tay về phía Na Tra: "Ta chọn hắn!"
Thoạt nhìn Tiểu Niếp Niếp quá đáng yêu, như búp bê, khiến người ta không đành lòng bắt nạt.
Na Tra phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng, uể oải đi tới, nói: "Đừng nói ta bắt nạt ngươi, từ nhất giai linh phù đến cửu giai linh phù, đều cho ngươi ra đề, cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục!"
Tiểu Manh Oa nổi trận lôi đình, thế mà còn phách lối hơn cả hắn!
Tiểu Manh Oa kêu to: "Được! Ta muốn dùng thực lực chân chính dạy ngươi cách làm người!"
Hai người nhanh chóng so tài.
Nhất giai linh phù: Hai tiểu hài đều 99 điểm, nhưng linh phù của tiểu Na Tra sáng lên, Tiểu Manh Oa tối.
Nhị giai linh phù: Hai tiểu hài đều 99 điểm, tiểu Na Tra sáng lên, Tiểu Manh Oa tối.
Tam giai linh phù: Hai tiểu hài đều 99 điểm, vẫn là tiểu Na Tra sáng lên...
Tứ giai linh phù...
Ngũ giai linh phù...
Chín ván thắng năm, thắng bại đã phân, tiểu Na Tra toàn thắng.
Tiểu Manh Oa thất hồn lạc phách nói: "Vì sao lại như vậy... Vì sao lại như vậy... Sao ta lại thua..."
Nó không tiếp nhận được đả kích thảm bại này!
Chẳng lẽ ta không phải nhân vật chính sao?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang sờ đầu Na Tra, khích lệ hắn ta: "Tiểu Na Tra làm không tệ, lại có tiến bộ, lão sư kiêu ngạo vì ngươi!"
Tiểu Na Tra vui vẻ vô cùng, mong đợi hỏi: "Lão sư, ta biểu hiện tốt như vậy, có phải nên ban thưởng gì đó cho ta không? Nghe nói học sinh có biểu hiện xuất sắc đều có học bổng!"
Lâm Bắc Phàm rất hào phóng, vung tay lên, ngàn vạn linh tệ lập tức xuất hiện: "Đây là khen thưởng lão sư dành cho ngươi, cầm đi chơi đi!"
"Tạ ơn lão sư, ta đi trước!" Tiểu Na Tra thu lấy tất cả linh tệ, hưng phấn chạy đi.
Tiểu Niếp Niếp nhìn lão gia gia và tiểu Na Tra đã dự thi đều được lão sư khích lệ, trong lòng tràn đầy khát vọng, chạy chậm tới nắm chặt nắm tay nhỏ, kiên định nói: "Lão sư, ta cũng muốn so linh phù!"
Lâm Bắc Phàm cười cười, ngồi xổm người xuống sờ sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của Tiểu Niếp Niếp, nói: "Tiểu Niếp Niếp rất giỏi, lão sư thích nhất là học sinh chăm chỉ hướng lên, không sợ khiêu chiến!"
Tiểu Niếp Niếp lộ ra nụ cười vui vẻ, quyết định toàn lực ứng phó, không cô phụ sự kỳ vọng của lão sư.
"Tiểu thí hài, chỗ ta còn một học sinh, nàng rất khát vọng được so một trận với ngươi!" Lâm Bắc Phàm ngoắc tay.
Tiểu Manh Oa khổ sở ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm mỉm cười như nắng sáng, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.