Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Ta rất thương muội muội mình, ngươi muốn trở thành sư phụ của muôi muội ta thì phải lấy bản lĩnh thật sự ra đây. Cũng không phải ta muốn làm khó ngươi, chỉ cần ngươi có thể chịu được một quyền của ta, ta sẽ không phản đối." Trên mặt Diệp Phàm hiện lên nụ cười hiền hòa, sau đó hắn ta giơ quả đấm ra.
Nhìn quả đấm lớn nhưu nồi đất, mồ hôi trên mặt Mã Đông Lai chảy ròng ròng xuống đất.
Quả đấm nhỏ của Na Tra trước đó đã khiến hắn ta đau nguyên ngày, hiện tại lòng còn sợ hãi.
Quả đấm lớn của Diệp Phàm, đây chính là quả đấm mà ngay cả Tôn Giả cũng có thể đánh thương, nếu đánh lên thân thể nhỏ bé này của hắn ta sẽ xảy ra án mạng!
"Không không... Ta cảm thấy không cần!" Mã Đông Lai vội vàng khoát tay, chột dạ nói: "Ta cảm thấy Tiểu Niếp Niếp có một ca ca là thiên kiêu cái thế vô song như ngươi đã đủ rồi, không cần sư phụ nào khác nữa! Ta còn có việc, cáo từ trước!"
Ngay đúng lúc này, Na Tra đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta vừa thấy Mã Đông Lai đã nộ khí đằng đằng: "Mới vừa rồi ta nghe người khác nói có người muốn đầu độc Tiểu Niếp Niếp, còn tưởng bọn buôn người, không ngờ lại là tên đại khốn kiếp nhà ngươi! Ngay cả một tiểu nữ hài thông minh khả ái như Tiểu Niếp Niếp ngươi cũng nhẫn tâm lừa gạt, ngươi còn là con người sao? Ta đánh chết tên khốn kiếp không biết xấu hổ nhà ngươi!"
"Không không... Không nên động thủ! Đều là hiểu lầm, ta cũng không có ác ý!"
"Người xấu cũng thường xuyên nói như vậy!"
Tiểu Na Tra lại hành hung Mã Đông Lai một lần nữa.
Thấy một màn tàn bạo như vậy, Diệp Phàm cũng không hề ngăn cản.
Tiểu Niếp Niếp là thân nhân duy nhất của hắn ta trên cuộc đời này, là tâm can bảo bối của hắn ta, kẻ nào dám có ý đồ bất lương với nàng sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng, đánh một trận đã có thể tính là nhẹ rồi.
Cuối cùng, Mã Đông Lai bị đánh tới độ thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
Nằm trên mặt đất lạnh như băng, Mã Đông Lai sưng mặt sưng mũi cười khổ: "Rất có thể ta là xuyên việt giả bi thảm nhất trong lịch sử, hơn nữa còn là một xuyên việt giả sở hữu hệ thống..."
Ngay đúng lúc này, Mã Đông Lai thấy một khuôn mặt tươi cười, một khuôn mặt tươi cười mà hắn ta không hề muốn thấy.
"Nghe nói ngươi muốn nhận hai học sinh tâm đắc nhất của ta làm đồ đệ?"
Trên mặt Mã Đông Lai túa đầy mồ hôi, mặt trắng bệch như tờ giấy: "Lâm lão sư, tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta không có ác ý..."
Mặt Lâm Bắc Phàm không hề thay đổi, hắn nói: "Nhưng chuyện ngươi muốn cướp học sinh của ta là tuyệt đối không sai, đúng không? Ta phải trừng phạt ngươi! Hai học sinh đáng yêu nhất của ta đều bị ngươi lừa gạt, nếu như ta không đáp lại gì đó, người khác sẽ cho là ta dễ bắt nạt!"
"Chỉ cần ngươi không đánh ta, ngươi muốn ta làm gì ta cũng đồng ý!" Mã Đông Lai vội vàng cầu khẩn. Bây giờ thân thể hắn ta không thể nhận thêm trọng kích nào nữa, nếu không thật sự sẽ không toàn mạng.
"Giang Nam học viện chúng ta còn thiếu một nhân viên quét nhà xí, ngươi có nguyện ý làm hay không?"
Quét nhà xí?
Sao hắn có thể nhẫn tâm nói ra yêu cầu như vậy?
Ma Đông Lai rất bối rối. Chẳng lẽ đường đường là một xuyên việt giả, còn là xuyên việt giả mang theo Hệ thống Tối Cường Sư Tôn, mà hắn ta tới thế giới này lại chỉ vì quét nhà xí sao?
Lỡ sau này ta nổi danh, người khác đều gọi ta là quét xí sư tôn thì phải làm thế nào?
Xuyên việt giả ta không cần mặt mũi sao?
Thấy đối phương suy tính hồi lâu, Lâm Bắc Phàm mặt không đổi sắc, móc quả đấm ra.
"Đừng! Đừng! Ngươi muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý!" Mã Đông Lai vội vàng đáp ứng, mặc dù Lâm Bắc Phàm chỉ là lão sư chức nghiệp phụ trợ, sức chiến đấu không mạnh, nhưng đó là so với chức nghiệp chiến đấu, mà đối với người bình thường, hắn vẫn có thể tiêu diệt một cách dễ như trở bàn tay.
Lâm Bắc Phàm lấy một tấm linh phù ra, chữa trị vết thương trên người hắn ta.
Mã Đông Lai vui vẻ nhảy nhót, phát hiện mình không sao, lập tức nói cảm tạ: "Cám ơn Lâm lão sư!"
Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ: "Không nên hiểu lầm, ta chữa khỏi cho ngươi chỉ vì ta không muốn chậm trễ chuyện quét nhà xí, ngày mai ngươi cứ tới đây ghi danh, mang theo dụng cụ quét nhà xí đến, nhất định phải quét nhà xí sạch như cái mặt của ngươi vậy, hiểu không?"
Mã Đông Lai thận trọng hỏi: "Lâm lão sư, Giang Nam học viện có nhiều nhà xí không?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không nhiều, chỉ chừng trăm cái, chủ yếu là phục vụ cho những học sinh chưa đạt đến Siêu Phàm cảnh giới và nhân viên bình thường làm việc trong học viện."
Mã Đông Lai thở phào nhẹ nhõm, thầy trò cộng thêm nhân viên làm việc ở Giang Nam học viện gộp chung một chỗ, nhân số cũng lên đến triệu người, vậy mà chỉ có chừng trăm nhà xí, quả thật không nhiều, vì vậy hắn ta lại hỏi: "Có bao nhiêu nhân viên làm việc quét nhà xí giống ta?"
"Cũng không nhiều, hiện tại chỉ có một mình ngươi." Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Mặt Mã Đông Lai xanh lét: "Có nhiều nhà xí như vậy? Tại sao chỉ có một mình ta?"
"Nhà xí ở học viện của chúng ta đã sớm thực hiện chức năng tự động hóa, cho nên không cần nhân viên quét dọn, nhưng từ nay về sau đã có nhân viên quét dọn, ngươi là người duy nhất, là sở trưởng nhà xí!"
Mã Đông Lai cố gắng giãy giụa: "Tại sao trước kia không có hiện tại lại có? Thật lãng phí nhân lực!"
"Không tại sao cả, bởi vì ta thích!"
Mã Đông Lai: "..."
Lý do này không chê vào đâu được!
Thấy nụ cười có phần vô sỉ của đối phương, Mã Đông Lai thật muốn đánh mạnh một quyền lên đó.
Lâm Bắc Phàm phủi mông một cái rồi đi: "Ngày mai ngươi nhớ đến, nhớ cắt luôn mái tóc của ngươi, đổi thành một cái đầu trọc, như vậy mới tiện làm việc. Nếu không đến, ngươi tự biết hậu quả! Quả đấm của ta chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn nhiều so với Diệp Phàm huynh đệ!
Mã Đông Lai: "..."
Tại sao ngươi lại chữa khỏi vết thương trên người ta?
Ta rất muốn nằm thêm một chút nữa.
Ngày hôm sau, lão sư Mã Đông Lai đến học viện ghi danh, trở thành nhân viên quét xí duy nhất của Giang Nam học viện.
Nhưng dù đã trở thanh nhân viên quét xí, hắn ta vẫn vô cùng không an phận.
Thấy nam đồng học đang đi tiểu bên cạnh, Mã Đông Lai vừa cầm cây lau nhà vừa lộ ra nụ cười thân thiết: "Đồng học, ngươi có muốn trở thành cao cấp thiên kiêu chấp chưởng phong vân hay không? Hãy bái ta làm sư đi, ta sẽ dạy ngươi một bộ Thượng Khả Lam Nhật Nguyệt, là tiên pháp vô thượng có thể thông cửu u!"
"Bệnh thần kinh!" Nam đồng học kia tiểu luôn lên trên người hắn ta.
Mã Đông Lai: "..."
Sau khi thuyết phục mấy học sinh, kết quả không công mà lui, thu hoạch duy nhất của hắn ta là một người đầy nước tiểu.
Sau khi biết chuyện, Na Tra thường xuyên chạy đến quấy rối, khiến Mã Đông Lai giận dữ vô cùng.
Thấy nhà xí mình khó khăn lắm mới quét sạch lại trở nên bẩn thỉu, Mã Đông Lai phát ra tiếng gầm thét thấu trời: "Na Tra, sớm muộn gì ta cũng đào tạo được một đệ tử cái thế vô song, để nó đến trấn áp ngươi!"
Cùng lúc đó, người sở hữu Hệ thống Phản Phái đã nín nhịn nhiều tháng - Quang Minh lại kìm không được mà ra ngoài gây sóng gió.
Thật ra hai lần yêu thú vây thành kia đều do hắn ta bày ra.
Ngoài ra còn có không ít chuyện xấu không muốn bị người biết cũng là do hắn ta bày kế.
Hắn ta không dám gây ra chuyện xấu quá lớn, sợ khiến nhân loại cảnh giác.
Chất lượng không đủ, dùng số lượng để góp.
Cuối cùng cực khổ ba tháng cũng tích đủ điểm phản phái, Quang Minh lại định tìm một thuộc hạ phản diện thứ hai.
"Hy vọng người lần này có thể xuất sắc hơn, không cần vừa ra sân lại thất bại!"
Quang Minh hưng phấn xoa xoa tay, sau đó thầm nói: "Hệ thống, ta muốn triệu hoán vạn giới đại phản phái!"
"Đinh! Đã thu được chỉ lệnh! Mời ký chủ trả điểm phản phái, bổn hệ thống sẽ căn cứ số điểm phản phái ký chủ có thể chi trả để tiến hành triệu hoán ngẫu nhiên một nhân vật phản phái từ vạn giới! Trả càng nhiều điểm phản phái, nhân vật phản diện triệu hoán được sẽ càng cường đại!"
Quang Minh đã sớm hiểu rõ quy tắc này, không chút do dự đổ sạch tất cả điểm phản phái của mình vào, vì muốn triệu hoán ra một nhân vật phản phái có thực lực, hắn ta nhất định phải chịu bỏ tiền.
Hệ thống huyễn hóa ra một cái đĩa quay lớn, đĩa quay nhanh chóng chuyển động.
Không bao lâu sau, cuối cùng cây kim chỉ cũng ngừng lại.
"Thế giới Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện!"