Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 211 - Chương 211. Nhiếp Bán Tiên Muốn Coi Bói!

Chương 211. Nhiếp Bán Tiên muốn coi bói! Chương 211. Nhiếp Bán Tiên muốn coi bói!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Lão sư cười ha ha: "Nhiếp đại sư, có phải rất thú vị không?"

"Đúng là rất thú vị, con gấu trúc này đã thành tinh, vậy mà lại không biến thành yêu thú? Thật không thể tưởng tượng nổi!" Nhiếp Bán Tiên cực kì chấn kinh.

Lão sư có chút đắc chí: "Đây cũng là do Lâm lão sư dạy dỗ tốt, dạy dỗ gấu trúc tinh như quỷ. Còn trang bị vòng tay không gian trân quý cho nó, còn có một ít bảng hiệu thường ngày dùng, cho nên gấu trúc có thể giao lưu với chúng ta mà không có chút trở ngại nào. Nó đã trở thành linh vật của học viện chúng ta, rất nhiều người tới thành thị của chúng ta chỉ để xem nó."

Lại là Lâm Bắc Phàm lão sư!

Nhiếp Bán Tiên phát hiện mới không đi không bao lâu, hắn ta đã nghe ba chữ Lâm Bắc Phàm này nhiều đến lỗ tai sắp mọc kén.

Sau đó, Nhiếp Bán Tiên tiếp tục đi dạo, gặp được được rất nhiều nhân vật có đại khí vận.

Tỉ như Na Tra nghịch ngợm gây sự, Tiểu Niếp Niếp nghe lời hiểu chuyện, Huyết Trường Không tóc đã bạc trắng vẫn khổ học, Vô Địch Thần Hào thích tiêu tiền Kim Bất Hoán, Bạch Thanh Thanh có thực lực Tôn Giả nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại chỉ thích làm đồ ăn, còn có Sở Vân Phi thích sáng tác...

"Có nhiều nhân vật đại khí vận như vậy, Giang Nam quả nhiên là vùng địa linh nhân kiệt, phong vân hội tụ! Lần này ta đến Giang Nam là đến đúng rồi, về sau ta sẽ định cư ở nơi này, cùng hưởng khí vận nơi này!" Tâm tình Nhiếp Bán Tiên nhộn nhạo.

Tên của hắn ta là Nhiếp Tu Đạo, vốn là một người bình thường không có thiên phú tu luyện.

Nhưng 50 năm trước hắn ta đạt được một quyển sách, quyển sách này tên là « Vọng Khí Thuật ».

Quyển sách này có năng lực quỷ thần khó lường không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần tu luyện được môn này dị thuật, liền có thể xem hết thay đổi của thế gian vạn vật Thiên Địa Nhân tam tài, nhìn qua quá khứ, nhìn thấu tương lai, giúp người xu cát tị hung, cải biến vận mệnh vân vân.

Đây là một quyển dị thuật dựa vào khí vận để tu luyện, mà không phải dựa vào linh khí. Chỉ cần khí vận của ngươi đủ mạnh, có càng nhiều khí vận, vậy thì tu luyện sẽ càng như hổ thêm cánh, khiến cho mình trở nên cường đại.

Lúc Nhiếp Tu Đạo vừa đạt được quyển sách này thì mừng rỡ như điên, cho là cơ hội mình nghịch thiên cải mệnh tới rồi.

Thế nhưng là, muốn tu luyện thành thuật này, nhất định phải luyện thành thiên nhãn trước.

Mà thiên nhãn cần tu luyện bảy bảy bốn mươi chín năm không ngừng mới có thể luyện thành.

Chỉ cần trong thời gian này có một ngày gián đoạn, vậy tất cả công sức giai đoạn trước đều thành uổng phí.

Vì có thể sống tốt hơn ở thời đại này, Nhiếp Tu Đạo cắn môi tu luyện.

Kết quả một lần tu luyện là 49 năm, tránh thoát không biết bao nhiêu lần nguy cơ yêu thú vây thành, luyện đến mái tóc đã thành hoa râm, thân thể cũng biến thành tuổi già sức yếu, nhưng trái tim hắn ta từ đầu đến cuối không thay đổi.

Rốt cục hơn hai tháng trước công đức viên mãn, đã luyện thành thiên nhãn.

Từ nay về sau, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay!

Bởi vì có được thiên nhãn, hắn có thể thấy rõ khí vận và mệnh số trên thân mỗi người, từ đó chỉ điểm sai lầm, cho nên được mọi người tôn kính, được mọi người xưng là Nhiếp Bán Tiên, hoặc là Nhiếp đại sư.

Dựa vào cặp thiên nhãn này, hắn chỉ điểm sai lầm cho rất nhiều nhân vật đại khí vận, không chỉ thu được tình cảm của nhân vật có khí vận, còn được chia ít khí vận từ trên người bọn họ, gia tốc tu luyện, khiến mình trở nên mạnh hơn.

Trước đó có tên Tiểu Manh Oa tới tìm hắn đoán mệnh, hắn mơ hồ phát hiện Giang Nam là nơi sóng gió tụ hợp xoay vần, nơi đó tàng long ngọa hổ, khí vận Tiểu Manh Oa có khả năng không chịu được, sẽ gãy kích trầm sa ở nơi đó, đồng thời vận mệnh Tiểu Manh Oa sẽ phát sinh sai lệch.

Kết quả đối phương không nghe, vẫn đi vào Giang Nam, kết quả như hắn sở liệu.

Nhiếp Bán Tiên cũng không nhịn được nữa, vùng đất phong vân hội tụ như giống Giang Nam, vốn đã là nơi khí vận hội tụ, càng có trợ giúp với việc tu luyện của hắn ta. Mà sau khi khảo sát thực địa, hắn ta càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng, quyết định định cư ở nơi dây.

Đến tối muộn, Giang Trường Thanh và mấy vị Tôn Giả Giang Nam ra sân bày một bữa tiệc đón gió, hoan nghênh hắn ta đến Giang Nam định cư.

Rất nhiều lão sư Giang Nam học viện đều tới, muốn kiến thức Nhiếp Bán Tiên trong truyền thuyết. Bao gồm rất nhiều thiên kiêu đỉnh cấp, tỉ như Diệp Phàm, Tiêu Viêm, Trần Bắc Huyền, Lâm Vi Vi , vân vân, đây đều là nhân vật đại khí vận.

Đáng tiếc Lâm Bắc Phàm hắn ta muốn gặp nhất không đến, khiến hắn ta cảm thấy tiếc nuối. Nghe nói manh sủng gấu trúc của hắn ngược lại có tới đây ăn nhờ ở đậu, mà mọi người ở đây cũng không thấy kinh ngạc gì.

Nhìn con gấu trúc khí vận chói lóa tới không thể chói lóa hơn, Nhiếp Bán Tiên ngo ngoe muốn động.

Rất muốn có một con!

Gấu trúc móc ra một cái thẻ bài từ trong vòng tay không gian: "Xin cách xa ta một chút, tên đại biến thái này."

Nhiếp Bán Tiên: "..."

Ngày tiếp theo, tin tức Nhiếp Bán Tiên trong truyền thuyết đi vào Giang Nam, cũng chuẩn bị định cư nơi đây truyền khắp toàn thành, đưa tới oanh động to lớn.

"Nhiếp Bán Tiên thế mà đi vào Giang Nam chúng ta, thật sự là tốt quá!"

"Vừa vặn ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo Nhiếp Bán Tiên, hi vọng có thể đạt được sự chỉ điểm của hắn ta!"

"Giang Nam chúng ta quả nhiên là đất tàng long ngọa hổ!"

...

Giang Nam học viện đặc biệt chuẩn bị một viện cho Nhiếp Bán Tiên ở lại, được hắn đổi tên là "Bán tiên cư".

Rất nhiều người chuẩn bị hậu lễ tới cửa bái phỏng, thỉnh cầu chỉ điểm.

Chỉ là, Nhiếp Bán Tiên vẫn trước sau như một, mỗi ngày chỉ tính ba quẻ.

Mọi người rút thăm, ai rút trúng liền xem bói cho người đó.

Nhiếp Bán Tiên đã dựa vào phương pháp này để chọn ra người có khí vận, bởi vì người có thể rút trúng thông thường vận khí sẽ không tệ.

Liên tục hơn một tháng, Bán Tiên cư đông như trẩy hội.

Rất nhiều nhân vật đại khí vận cũng tới, được hắn chỉ điểm, kinh hỉ như điên rời đi. Nhưng hết lần này tới lần khác người hắn mong đợi nhất kia một mực không xuất hiện, giống như là không biết vậy.

Nhiếp Bán Tiên cảm thấy có thể vận dụng một chút thủ đoạn nhỏ.

Vài ngày sau, Lâm Vi Vi kéo Lâm Bắc Phàm từ trong nhà ra ngoài, hưng phấn chạy về phía Bán Tiên cư.

"Vi Vi, sao lại kéo ta dậy, ta còn chưa ngủ đủ đâu!" Lâm Bắc Phàm mơ mơ màng màng nói.

Gấu trúc đang ghé lên vai Lâm Bắc Phàm mang theo quầng thâm mắt còn lớn hơn, yên lặng giơ lên một cái thẻ bài: "Hùng gia cũng chưa ngủ đủ!"

Lâm Vi Vi hưng phấn nói: "Nhiếp đại sư vì cảm tạ sự chăm sóc của ta, đặc biệt cho ta một cơ hội xem nhân duyên, vô cùng chuẩn. Cho nên ta muốn để Tiểu Phàm ca đi cùng với ta!"

Lâm Bắc Phàm cảm thấy bó tay, cho dù là thời đại nào, nữ nhân vẫn rất để ý phương diện này.

Lâm Bắc Phàm cường thế ôm Lâm Vi Vi vào ngực, bá đạo nói: "Vi Vi, không cần đi cũng được, đời này ngươi nhất định là của ta, chạy không thoát!"

Lâm Vi Vi ngượng ngùng: "Tiểu Phàm ca, tất cả mọi người đang nhìn đó!"

Lâm Bắc Phàm hùng hổ: "Ai nhìn, xem ta có giết chết hắn không!"

Gấu trúc sợ đến lập tức nhắm nghiền hai mắt, giơ bảng hiệu lên: Ta là con gấu mù, ta không nhìn thấy!

Bình Luận (0)
Comment