Phương Chính nghĩ tới người khác hình dung hắn ta bằng hai chữ biến thái, nói hắn ta thủ đoạn cực đoan, thủ pháp tàn nhẫn, mỗi lần đều thiên đao vạn quả, khiến người ta ngay cả linh hồn cũng bị tiêu diệt, không thể cứu sống được!
Nghĩ tới người ta dùng pháp kỷ như không để hình dung, bởi hắn ta vẫn luôn chấp hành tư hình, không được công chúng thừa nhận!
Nghĩ tới người ta dùng chính nghĩa để hình dung, bởi vì người bị hắn ta giết đều là tu luyện giả tội ác tày trời!
Nghĩ tới người ta dùng thông minh để hình dung, vì hắn ta đùa nghịch tu luyện giả nguyên tòa thành thị xoay vòng vòng, cho dù Siêu Cấp Thần Thám tới cũng vậy!
Nghĩ tới người ta dùng không biết lượng sức mình để hình dung, bởi vì người hắn ta khiêu chiến toàn bộ đều là tu luyện giả!
Vô luận là ủng hộ hay phủ định, hắn ta đều có thể chấp nhận.
Nhưng cho tới nay hắn ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có người hình dung hắn ta là đại ngu ngốc chunni giai đoạn cuối!
Nói hắn ta ngốc, hắn ta nhận.
Nhưng nói hắn ta chuuni, đó là tuyệt không có khả năng.
Phương Chính ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Lâm huynh, cớ gì nói ra lời ấy?"
"Đầu tiên, điểm thứ nhất, từ thủ pháp gây án đến xem, rõ ràng hắn ta có thể tuỳ tiện đâm chết đối phương, vì cái gì hết lần này tới lần khác cứ phải lưu lại sách thẩm phán làm gì? Vì cái gì còn phải lưu lại ấn ký Tu La?"
Phương Chính nói: "Ta cho rằng, người ta lưu lại bản án và ấn ký Tu La để cảnh cáo người khác!"
"Cái rắm!" Lâm Bắc Phàm vỗ bàn đứng dậy: "Dựa theo ý của ngươi, chỉ cần lưu lại bản án là đủ rồi, vì cái gì còn thêm hành động lưu lại ấn ký Tu La? Vì cái gì nhiều ấn ký như vậy không chọn, hết lần này tới lần khác lựa chọn ấn ký Tu La?"
"Cái này..." Đột nhiên Phương Chính cũng cảm thấy nghĩ không thông.
Lúc ấy khi thực hiện vụ án thứ nhất, hắn ta cũng nóng đầu lên, quyết định lưu lại ấn ký Tu La.
Kết quả phát hiện đồ án này rất ngầu, về sau mỗi lần gây án đều vận dụng.
Lâm Bắc Phàm cười ha hả: "Điều này nói rõ trong tiềm thức hắn ta vẫn luôn có giấc mơ làm Tu La, phải dùng thủ đoạn của Tu La diệt trừ chuyện bất bình trong lòng, bây giờ có cơ hội thực hiện, đương nhiên hắn ta muốn bày ra, khoe khoang với mọi người, cường điệu sự tồn tại của mình! Hiện tại khi thấy mọi người nói về Tu La Chính Nghĩa, nói không chừng trong lòng người ta đang rất sảng khoái đây! Ngươi nói xem có đúng không?"
Phương Chính: "..."
Hắn ta rất xấu hổ, bởi vì đúng là vừa rồi khi nghe người khác đàm luận, đúng là hắn ta đã rất thoải mái!
"Tiếp theo, hắn ta còn thích nghi thức hóa. Giết người thì giết người thôi, một đao kết thúc là được rồi, hết lần này tới lần khác còn muốn làm ra cảm giác nghi thức khi giết người, cầm lấy sách thẩm phán, mỗi khi niệm một tội ác lại cắt một đao, kết quả muốn giết một người hẳn phải kéo dài bảy tám phút, thậm chí có thể kéo dài một giờ, vừa tốn thời gian lại phí sức. Nếu như hắn không làm như vậy, một ngày đã có thể giết mấy người, hết lần này tới lần khác phải chờ mấy ngày mới giết một người."
Lâm Bắc Phàm nhẹ giọng cười một tiếng: "Kỳ thật nói cho cùng, chính là vì để chuyện này được khuếch đại, cuối cùng để mình được chú ý, để mình thoải mái! Nói rõ trong mắt hắn ta, trang bức trọng yếu hơn! Đây chính là đặc thù điển hình của chuuni!"
Phương Chính: "..."
"Còn có một điểm cuối cùng, đó chính là khi quyết đấu với tên thần cấp thám tử gì đó, hắn ta còn tốn mất mấy tháng!"
Lâm Bắc Phàm hô to: "Trời ạ, vậy thì có gì để so, tăng tỷ lệ bại lộ mình! Nếu đổi lại là ta, ta đã sớm đổi sang thành thị khác tiếp tục giết người! Giết một người đổi một thành thị, để bọn hắn đuổi theo mông ta chạy tới mệt, tới khi ta lười giày vò đám người này mới thôi! Thế nhưng Tu La Chính Nghĩa lại lựa chọn phương thức ngốc nhất, bởi trong tiềm thức hắn ta thích được chú ý, có cảm giác song hùng quyết đấu, số mệnh bất phàm."
Phương Chính:"..."
Lâm Bắc phàm lạnh nhạt uống một hớp trà:" Từ trên tổng hợp lại, Tu La Chính Nghĩa là một tên đại ngu ngốc bệnh chuuni thời kỳ cuối! Rất nhiều chuyện rõ ràng có thể giải quyết một cách đơn giản, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại cứ muốn phức tạp hóa lên, để yên thì không cam tâm. Ta hoài nghi hắn ta bị đè nén lâu, một khi đắc thế lập tức bạo phát, cho nên mới làm ra chuyện chuuni như thế!"
Phương Chính xấu hổ vô cùng.
Đúng là trước kia hắn ta đã bị kiềm chế quá lâu, cho nên khi có cơ hội mới không nhịn được bày ra.
Kết quả bây giờ bị người tàn khốc phân tích!
Cảm giác cả người đều không tốt!
Lâm Bắc Phàm sợ hãi: "Phương huynh, ngươi sao vậy? Nhìn sắc mặt ngươi có chút khó coi, có phải thân thể không thoải mái không?"
Trên mặt Phương Chính kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: "Có thể là không quen khí hậu!"
"Gọi một bát canh thanh tân dưỡng phế đi, loại canh này tươi mát ngon miệng, gột rửa thể xác tinh thần, chuyên trị các chứng dị ứng!"
Phương Chính vội vàng ngăn cản: "Không cần, ta đã tốt rồi!"
Cái món canh thanh tân dưỡng phế kia hơn 30 vạn linh tệ, là một trong những món ăn đắt nhất nơi này, ví tiền của hắn ta đã không thể chịu đựng nổi.
Nghe Lâm Bắc Phàm nói, Phương Chính cảm thấy thật xấu hổ.
Ban đầu hắn ta cho rằng mình vì chính nghĩa, vì biểu dương công đạo cho dân chúng, không nghĩ tới lại là kẻ bị bệnh chuuni, muốn trang bức!
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút những việc mình đã làm trước kia, đột nhiên hắn ta cảm thấy mình thật quá ngây thơ.
"Hóa ra ta cũng là một tục nhân!" Phương Chính thầm nghĩ.
Nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt, công đức chi quang cơ hồ sắp phá trần, Phương Chính vui lòng phục tùng, đây mới thật sự là cao nhân, làm nhiều việc thiện như vậy không ai biết, mà chính hắn chỉ làm một chút lại muốn khoe khoang ra.
Phương Chính thành khẩn hỏi: "Lâm huynh, ngươi cảm thấy cách làm của Tu La Chính Nghĩa có đúng không?"
Lâm Bắc Phàm cười nhạt: "Mỗi người tới trên đời này đều có sứ mệnh truy cầu, có người vì thiện, có người vì ác! Có người trong lòng chính nghĩa, lại làm ra việc tà ác. Có người nội tâm âm u, lại làm việc thiện không muốn người biết. Cho nên đúng hoặc là sai, không thể dễ dàng phán đoán! Cho nên người sống một đời, thời gian qua nhanh, chỉ cầu không thẹn lương tâm!"
Phương Chính hiểu: "Lâm huynh, ý của ngươi là cứ làm việc theo bản tâm của mình, mặc dù thủ đoạn tà ác, tàn nhẫn, nhưng chỉ cần đạt được mục đích sẽ không sai!"
"Sai! Ý của ta là người sống một đời, mấy chục năm ngắn ngủi, chỉ cần sống tiêu dao tự tại là được, việc của Tu La Chính Nghĩa đâu có liên quan gì tới ta? Chỉ cần hắn ta không chọc tới trên đầu ta, để ý đến hắn ta làm gì?"
Phương Chính: "..."
Ăn một bữa cơm, chân chính cảm thấy tam quan của mình bị phá hủy cực lớn.
Đến bây giờ đầu có còn ong ong nổ vang, không nhận rõ chính mình.
Lâm Bắc Phàm nhiệt tình nói: "Phương huynh mời ta ăn cơm, ta mời ngươi tới Thiên Hoàng ca kịch viện xem biểu diễn, thế nào? Nghe nói, ca cơ Lý Tử Thanh tuyên bố ca khúc mới, Diệp Khuynh Thành vũ cơ tập luyện vũ đạo mới, đám fan hâm mộ ở các đại thành thị đều chạy tới xem, đặc sắc vô cùng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!"
"Tốt, ta nhất định phải đi xem!" Phương Chính cắn răng nghiến lợi nói.
Ngươi ăn sạch ví tiền của ta, ta nhất định phải tiêu hết ví tiền của ngươi. Ta muốn phòng xa hoa nhất, ta muốn quà vặt tinh mỹ nhất, ta muốn phục vụ cao cấp nhất, xem ngươi có đau lòng hay không?