Mọi người đi vào, nơi này tia sáng lờ mờ, âm phong từng trận, đồ vật lộn xộn không chịu nổi, giống như một tòa quỷ thành.
Gấu trúc trốn ở trên lưng Lâm Bắc Phàm run lẩy bẩy, một mực la lên muốn rời khỏi.
Lúc này, Lâm Vi Vi nhíu mày.
"Vi Vi ngươi thế nào?" Lâm Bắc Phàm quan tâm hỏi.
"Tiểu Phàm ca, ta cảm nhận được triệu hoán mãnh liệt, nói cho ta biết có đồ vật gì đó muốn cho ta..." Lâm Vi Vi nói.
"Có người đang kêu gọi ngươi? Tại sao ta không nghe được?"
"Nơi này không có ai, không phải là quỷ chứ..."
...
Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy lạnh run.
Nhất là gấu trúc sợ quỷ nhất, toàn bộ thân thể co lại thành một nắm tròn nhỏ, còn giơ lên một cái thẻ bài: Hùng gia sợ hãi!
"Sợ cái gì, đi xem một chút, nói không chừng cơ duyên của Vi Vi đến rồi!"
Mấy người đi theo bước chân Lâm Vi Vi, đi tới cung điện phía sau núi, nơi đó có một cái hồ cực lớn, còn có một tòa như núi dựng đứng, chỉ có điều ngọn núi này bị gọt vuông vức như là mặt gương.
"Ta cảm giác triệu hoán đến từ nơi này!" Lâm Vi Vi chỉ vào vách núi bóng loáng trước mặt, nói.
Sau đó, từng bước từng bước đi qua.
Đúng lúc này, mặt vách núi phun ra tia sáng như ánh trăng, chiếu lên trên người Lâm Vi Vi.
Dị tượng trên người Lâm Vi Vi tự động mở ra.
Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt!
Minh nguyệt hấp thu ánh trăng trên vách núi, đột nhiên tỏa ra màu sắc chói mắt, sau đó huyễn hóa thành một chương kinh văn huyền diệu vô cùng!
Lâm Vi Vi ngồi trên mặt đất, đang toàn lực cảm ngộ.
Mọi người đều biết, Lâm Vi Vi được lợi ích cực kỳ lớn.
Kinh văn kia vừa nhìn đã biết bất phàm, sau khi nàng cảm ngộ xong, thực lực tất sẽ phát sinh biến hóa to lớn!
An Khả Hân cười: "Thái Âm Ma Nữ... Hẳn là Thái Âm Nữ Thần sắp xuất hiện!"
"Bản kinh văn này bao la thâm ảo, có lẽ Vi Vi cần mấy ngày mới có thể cảm ngộ xong. Mọi người đi xem bốn phía một chút đi, nói không chừng có thể tìm được đồ tốt gì đó, ta ở lại nơi này." Lâm Bắc Phàm nói.
"Ta lưu lại cùng ngươi!" Bạch Thanh Thanh mỉm cười, nói.
"Ta cũng không đi, lưu lại bảo vệ cho Vi Vi!" Sắc mặt Huyết Sắc Vi đỏ bừng, nhỏ giọng nói.
Nụ cười trên mặt Bạch Thanh Thanh càng sâu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đã có thêm một tia sát khí, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi không có điều gì muốn giải thích sao?"
Lâm Bắc Phàm lập tức cảm thấy tâm lạnh.
An Khả Hân nhìn ba người với ánh mắt quái dị, cảm thấy bầu không khí giữa bọn hắn thật kỳ quái, vẫn không tham gia vào thì tốt hơn.
"Vậy ta đi xem bốn phía trước một chút, có phát hiện gì sẽ trở lại nói cho các ngươi biết!"
Kim Bất Hoán rất có nghĩa khí nói: "Lâm huynh đệ, ta ở lại với ngươi!"
Kết quả lại bị An Khả Hân dắt đi: "Việc nhà người ta ngươi xen vào làm gì? Ngươi cũng rời đi cho ta!"
Còn có gấu trúc cũng đuổi theo, giơ bảng hiệu chạy phía sau: Chờ ta một chút!
Hiện trường chỉ còn lại ba người.
Nhìn hai nữ nhân bách hoa tranh diễm, Lâm Bắc Phàm quyết định dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong...
Khi hai người một gấu trở về, lại phát hiện bình an vô sự.
Bạch Thanh Thanh cầm nồi lớn lên làm đồ ăn, Lâm Bắc Phàm và Huyết Sắc Vi làm trợ thủ, một bộ vô cùng hòa bình.
Kim Bất Hoán thận trọng hỏi: "Huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
Miệng Lâm Bắc Phàm co lại, sao có thể không sao?
Lúc ấy hắn đang chuẩn bị thẳng thắn với hai người, kết quả Bạch Thanh Thanh và Huyết Sắc Vi trò chuyện tỷ muội tình thâm, còn không cho hắn nghe lén. Kết quả sau khi trò chuyện xong, hai nữ nhân đồng minh, ánh mắt Huyết Sắc Vi nhìn Lâm Bắc Phàm cũng không còn dịu dàng nữa.
Gấu trúc giơ bảng hiệu lên cao: Đáng đời! Đây chính là hậu quả của chân đạp mấy thuyền!
Lâm Bắc Phàm: "..."
Sau khi ăn một bữa cơm, đám người Kim Bất Hoán lại tiếp tục tìm kiếm trong cung điện, kết quả vẫn không có thu hoạch gì.
Càng khiến bọn hắn cảm thấy kỳ quái là ngay cả một bộ thi thể cũng không phát hiện được, sạch sẽ vô cùng.
Giống như từng có người chuyên tới dọn dẹp nơi này vậy.
Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười thần bí: "Ta cảm thấy rất có thể trong hồ có gì đó, các ngươi ai muốn xuống xem thử?"
"Ta cũng cảm thấy hồ này có chút kỳ quái, cho nên một mực không dám tới gần!"
"Ta ở bên kia cảm nhận được chẳng lành, thật giống như có thể thôn phệ cơ thể người, một loại cảm giác không rét mà run!"
"Hiện tại, chúng ta ai xuống dưới?"
Kết quả, mọi ánh mắt đều hội tụ ở trên thân Kim Bất Hoán.
Kim Bất Hoán: "..."
Chẳng lẽ đây chính là hậu quả của độc thân?
Đám cẩu nam nữ các ngươi cùng nhau bắt nạt ta!
"Được rồi được rồi, vậy ta xuống dưới!" Kim Bất Hoán vận động làm nóng người, sau đó ùm một tiếng nhảy vào trong hồ.
Kết quả hắn ta lập tức nhìn thấy một mặt nữ tái nhợt cứ tung bay trong hồ như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta, Kim Bất Hoán bị dọa đến muốn la hoảng lên, kết quả cuối cùng hắn ta liều mạng che miệng.
Nhìn nhìn xung quanh, thế mà tất cả đều là thi thể nữ tử mặc bạch y, con mắt mở to, mười phần khiếp người.
Càng kinh khủng hơn chính là vậy mà tất cả những nữ thi này đều nhẹ nhàng hướng về phía hắn ta.
"Ai nha má ơi, cứu mạng!" Kim Bất Hoán lập tức bơi lên trên, muốn rời khỏi hồ.
Tất cả nữ thi phía sau đều đuổi theo.
Mấy người trên bờ cũng phát hiện dị dạng, nhìn về phía hồ, lại có hàng ngàn hàng vạn nữ thi thể tựa như nữ quỷ đang đuổi theo Kim Bất Hoán, tình cảnh quá dọa người.
Chúng nữ Bạch Thanh Thanh bị dọa đến toàn thân nổi đầy da gà.
"Hóa ra tất cả thi thể đều ở trong hồ!"
"Sao mà nhiều như vậy?"
...
Nhất là gấu trúc, thế mà bị dọa đến đào một cái hang, càng che càng lộ chui đầu vào.
Lâm Bắc Phàm lại đang vụng trộm cười, cảm giác quá thú vị.
"Lâm huynh đệ, nhanh, mau cứu ta!" Kim Bất Hoán bị hù đến mặt mũi trắng bệch, kết quả mới vừa quay đầu đã phát hiện một gương mặt trắng bệch dán trước mặt hắn ta, hắn ta lập tức bị hù tới hồn phách sắp bay ra ngoài.
"Kim huynh đệ, dùng linh phù nổ bọn hắn!" Lâm Bắc Phàm hiến kế.
"Nói đúng, sao ta lại quên mất chuyện này?" Cặp mắt Kim Bất Hoán sáng lên.
Lập tức móc linh phù tồn kho của mình ra, toàn bộ hồ bị nổ tới người ngã ngựa đổ, giải quyết nguy cơ.
Kim Bất Hoán ở bên bờ thở hổn hển: "Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!"
"Đồ tốt không thể lãng phí!" Lâm Bắc Phàm lấy một đống Lực Sĩ Phù ra, triệu hoán hàng trăm hàng ngàn lực sĩ: "Đi! Lấy hết không gian giới chỉ hoặc không gian trang bị trong hồ lên cho ta!"
Nhìn lực sĩ nhanh chóng hoạt động, trong đầu Kim Bất Hoán toát ra một ý niệm: Vừa rồi vì sao ta lại ngốc nghếch tới mức tự mình nhảy vào?