Trên phi thuyền Nhật Hành Giả.
Đội trưởng tiểu đội luân hồi Ma Quỷ đang lợi dụng đặc quyền của nhiệm vụ để giám sát hướng đi của nhóm người Lâm Bắc Phàm, hắn ta nghiêm túc nói: "Người nhận truyền thừa đã rời khỏi Thái Âm thánh địa, chúng ta mau đuổi theo!
"Cho dù bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không nhanh tới nơi nào, chúng ta đi Nhật Hành Giả, một ngày là có thể đuổi kịp!" Đội trưởng Cự Hạt đội ngạo nghễ đáp. Đây là Nhật Hành Giả hắn ta phải hao tốn cái giá thật lớn mới tu sửa ra được, có nhiều nhiệm vụ tiểu đội luân hồi bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành cũng nhờ có chiếc phi thuyền siêu cấp ngày đi được ngàn vạn dặm này.
Kết quả không tới mấy giây, đội trưởng Ma Quỷ đã hét toáng lên: "Mẹ kiếp! Sao tốc độ của bọn hắn lại nhanh như vậy? Bọn hắn đã chạy được ba trăm vạn cây số rồi!"
Làm sao có thể? Sao bọn hắn có thể chạy nhanh như vậy được?"
"Không phải bọn hắn sử dụng không gian pháp bảo nào đó chứ?"
"Dù là đại năng cũng không thể chỉ nháy mắt đã đi xa như vậy!"
…
Luân hồi giả nổ tung.
"Có thể là bọn hắn có một ít không gian pháp bảo, nhưng pháp bảo có thể truyền tống khoảng cách xa như vậy chắc chắn không nhiều, hẳn bọn hắn không thể sử dụng liên tục được, chúng ta lại tốn nhiều hơn nửa ngày là có thể đuổi kịp!" đội trưởng Cự Hạc đội lại ngạo nghễ nói một lần nữa.
"Đội trưởng nói đúng, trừ phi có dị năng giả không gian có thực lực cấp SSS, bằng không không thể đi nhanh như vậy được!"
"Chắc chắn bọn hắn đã vận dụng pháp bảo nào đó! Loại pháp bảo này vô cùng trân quý, khẳng định không thể sử dụng liên tục, nếu không chúng ta cần gì dốc hết sức lực đi cải tạo Nhật Hành Giả!"
"Chúng ta tốn thêm chút thời gian nữa là có thể đuổi kịp, cho tới bây giờ không người nào có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Nhật Hành Giả!"
"Mọi người cứ từ từ, không cần vội vã!"
...
Ngay đúng lúc này, bỗng đội trưởng Ma Quỷ đội mặt không chút biểu cảm: "Bọn hắn đã đến Thiên Bảo thánh địa!"
Đội trưởng Cự Hạc: "..."
Tất cả luân hồi giả: "..."
Đội trưởng Cự Hạc đội là người đầu tiên luống cuống: "Còn không mau đổi phương hướng? Mau lái đến bầu trời Thiên Bảo thánh địa, chậm trễ nữa bọn hắn sẽ chạy mất!"
Nửa ngày sau, đội trưởng Ma Quỷ đội lại nói lớn: "Không cần đến Thiên Bảo nữa, bọn họ đã đi đến Lạc Nhật thánh địa!"
Luân hồi giả có mặt nổ luôn tại chỗ.
"Sao đám người nhận được truyền thừa kia lại có thể chạy nhanh như vậy?"
"Chưa tới một ngày đã đến hai thánh địa, sao không đi đầu thai luôn đi!"
"Chẳng lẽ bọn hắn biết chúng ta đang đuổi giết bọn hắn?"
"Nhưng cũng không thể chạy nhanh như vậy mới đúng?"
"Thật đáng chết! Bọn hắn không thể ở nguyên chỗ chờ chúng ta một chút sao?"
...
Đội trưởng Cự Hạc đội run rẩy hỏi: "Lạc Nhật thánh địa cách Thiên Bảo thánh địa xa lắm không? Hẳn không xa đâu? Bằng không sao bọn hắn có thể chạy nhanh như vậy? Hẳn chúng ta sẽ đuổi kịp phải không?"
Mặt của đội trưởng Ma Quỷ đội không cảm giác: "Đường chim bay là ba ngàn vạn cây số, ngươi nói xem có xa không?"
Mặt chúng luân hồi giả đang có mặt xanh mét!
...
Mặc dù những người khác xông vào bí cảnh không hề gặp được thánh địa, nhưng bọn hắn vẫn có thu hoạch rất lớn.
Từng môn phái tu luyện bị moi ra, nội tình của nhân loại cũng phong phú hơn.
Chỉ có điều, vì đã đi vào mấy ngày, rất nhiều người tâm trí đã bị U Minh Chi Khí ảnh hưởng, dần dần mất lý trí, trở nên tràn đầy dục vọng tàn ác, chỉ cần thấy những sinh vật sống đều muốn giết chết.
"Giết giết... Ta muốn ăn ngươi!"
"Ngươi làm gì vậy? Chúng ta là bằng hữu mà, chẳng lẽ ngươi muốn đen ăn đen?"
"Đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây..."
"Ai mau cứu ta với?"
...
Rất nhiều người không phải chết trong tay những xác chết không hồn, mà chết trong tay bằng hữu của mình.
Ngay cả những người đa đạt đến Siêu Phàm cảnh, mặc dù không biến thành zombie nhưng trong lòng cũng tràn đầy dục vọng giết chóc.
"Khí thể màu đen này ảnh hưởng đến tâm trí mọi người, có thể ăn mòn linh hồn, mọi người mau lui ra ngoài!" Có người hô to.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tu luyện giả vội vã ra khỏi bí cảnh, lòng còn sợ hãi.
Mặc dù bọn hắn cũng khát vọng tài bảo, nhưng hắn càng muốn sống hơn.
Lúc đám người Lâm Bắc Phàm đi đến thánh địa tu luyện thứ ba, bọn hắn phát hiện rõ ràng nơi này đã bị tu luyện giả phát hiện trước, kết quả là nhà không lầu trống.
"Nếu ta nhớ không lầm đã năm ngày trôi qua, đám tu luyện giả Phàm Nhân cảnh giới hoặc là đã biến thành tang thi, hoặc là đã trốn ra khỏi bí cảnh." An Khả Hân nặng nề nói.
Kiếp trước, nàng cũng chỉ mới đi vào ba ngày đã phải bất đắc dĩ ra ngoài, vậy nên nàng nhớ rất rõ cảm giác đó. Ở nơi trung tâm của U Minh Bí Cảnh, nguy hiểm nhất không phải tang thi mà là U Minh Chi Khí không đâu không có.
Đây là thứ không ai có thể ngăn cản được.
Huyết Sắc Vi chỉ vào một thi thể mặt mũi dữ tợn bên cạnh, nói: "Mọi người xem thi thể này đi, quần áo trên người hắn ta của thế giới chúng ta, chỉ mới hoàn thành thi biến, nhưng đã bị đồng bạn giết chết."
"Thật may chúng ta có linh phù của Lâm huynh!" Kim Bất Hoán ra vẻ lòng còn sợ hãi.
"Nếu tính như vậy, người trong bí cảnh sẽ càng ngày càng ít. Trong một tuần, tu luyện giả Phàm Nhân cảnh giới đều ra ngoài, sợ rằng một tháng sau chỉ còn lại Tôn Giả." Bạch Thanh Thanh nói.
"Không tới một tháng, một tháng sau U Minh Chi Chủ đã đi ra, ngay cả chúng ta cũng phải trốn!"
"Không quá một tháng, đủ để cho chúng ta làm rất nhiều chuyện!"
"Chúng ta còn phải phòng ngừa đám yêu thú, nhất là Yêu Vương! Không lâu sau bọn chúng cũng sẽ tràn vào, vì bị U Minh Chi Khí ở đây ảnh hưởng, bọn chúng vừa thấy sinh vật sống sẽ giết ngay, biến nơi này thành một mảnh huyết luyện!" An Khả Hân nghiêm túc nói.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chóng lấy hết tất cả tài bảo ở đây!" Lâm Bắc Phàm nói.
Ngay đúng lúc này, đột nhiên trên đất xuất hiện mấy con yêu quái khổng lồ, ánh mắt bọn chúng đã trở nên đỏ bừng, tràn ngập dục vọng giết chóc, vừa thấy mấy sinh vật sống là đám người Lâm Bắc Phàm, chúng lập tức kêu gào nhào tới.
"Yêu quái, nhận lấy cái chết!"
"Xem một thương của ta đây!"
Lâm Vi Vi và Huyết Sắc Vi phóng lên cao, một chiêu đã hạ hết tất cả đại yêu quái.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, trong rừng rậm vô tận, nơi địa bàn của yêu thú cũng xuất hiện từng vết nứt không gian màu xanh.
... … …
Yêu Vương phát ra tiếng gào lớn, hiệu triệu tất cả yêu thú bản thân quản lý xông vào khe nứt.
Mỗi một khe nứt không gian đã có mấy trăm ngàn thậm chí hơn triệu yêu thú tràn vào, trong U Minh Bí Cảnh cũng dần trở nên có sinh khí.
Nhưng nếu so sánh với nhân loại, đám yêu thú tâm trí không hoàn thiện, càng không chịu được sự ăn mòn của U Minh Chi Khí, chưa tới một ngày chúng đã trở thành những xác chết biết đi, dù là yêu quái cũng không chống đỡ nổi ba ngày.
Những con yêu thú tâm trí đã biến đổi hoàn toàn nhanh chóng phân tán đến khắp các nơi trong bí cảnh, gặp người liền giết, hết sức tàn bạo.
Nó còn khiến đám cao thủ Siêu Phàm đang có mặt trong U Minh Bí Cảnh bị thương.
"Sao bỗng dưng lại có nhiều yêu thú như vậy?"
"Sao ta chém chúng nhiều đao như vậy mà đối phương vẫn không chết?"
"Nó chỉ muốn cắn người, quá hung tàn!"
"Không phải bọn chúng cũng bị thi biến đấy chứ?"
...
Yêu thú không có cảm giác đau đớn, cũng không có cảm xúc, chỉ có dục vọng giết chóc. Trừ khi đánh tới bọn chúng thịt nát xương tan, bằng không bọn chúng sẽ luôn đuổi theo ngươi, hung tàn vô cùng.
Rất nhiều cao thủ Siêu Phàm phải bỏ mạng trong tay yêu thú.
Ngay cả rất nhiều Tôn Giả cũng phải chạy thục mạng, không chịu nổi đại quân yêu thú liên miên bất diệt.
Tất nhiên đám người Lâm Bắc Phàm cũng gặp phải yêu thú, cả đám không chút do dự ra tay giết sạch.
Kết quả giết nửa ngày vẫn không giết hết, ngược lại bởi vì động tĩnh quá lớn mà càng ngày càng nhiều yêu thú bị hấp dẫn tới.
"Không cần quan tâm đến đám yêu thú, lấy xong đồ vật là chạy ngay!"
Trong mắt Lâm Bắc Phàm lóe lên một ánh tử kim, nhắm vào một chỗ ném linh phù ra, nổ tung không gian trữ vật của thánh địa, tài bảo bày la liệt trước mặt mọi người.